U40 bỏ việc biên chế về làm trang trại
Công việc công sở cho tôi địa vị và tiền bạc, nhưng lặp đi lặp lại một cách nhàm chán, lãng phí, nên tôi quyết định nộp đơn nghỉ việc.
Đọc bài viết "Muốn nghỉ việc nhưng không dám", tôi cũng muốn chia sẻ về câu chuyện tương tự của bản thân. Tôi là một kỹ sư xây dựng, trước kia từng làm ngoài, sau về nhà nước làm được tám năm, đã có biên chế. Năm nay, tôi 37 tuổi, đã ly hôn, có một con gái đang ở với mình.
Nếu làm tiếp công việc hiện tại, có thể tôi vẫn có tương lai về địa vị, tiền bạc. Nhưng bản thân tôi thấy công việc này nhàm chán, lặp đi lặp lại, ngày nào cũng dập khuôn tám tiếng. Trong khi đó, môi trường làm việc cũng khiến tôi càng ngày càng thấy không phù hợp, lãng phí thời gian. Tôi nhận ra bản thân mình không tạo ra được giá trị tương ứng dù cùng sử dụng tám tiếng ở công sở mỗi ngày. Thế nên, tôi đã quyết định xin nghỉ việc.
Sau khi nghỉ làm, tôi về làm trang trại, kinh doanh bên mảng thực phẩm sạch. Khu vực tôi ở đang khá thiếu nguồn cung mảng này, đồng thời tôi vẫn có thời gian để dành cho con. Kể từ khi bắt tay vào công việc mới, tôi thấy cuộc sống của mình ý nghĩa hơn rất nhiều.
ôi có cảm giác mình đang được sống một cuộc đời khác vậy: cơ thể cảm thấy khỏe mạnh hơn, đầu óc sảng khoái hơn, mọi thứ đều tuyệt vời hơn rất nhiều. Mỗi ngày với tôi đều là một ngày ý nghĩa khi được làm chủ thời gian của mình, thỏa sức sáng tạo, lo liệu ổn thỏa ở trang trại là tôi có thể đi đây, đi đó để hưởng thụ cuộc sống.
Các bạn thấy tình cảnh của tôi đấy, "gà trống nuôi con" với vô vàn áp lực về mặt kinh tế, nhưng tôi vẫn dám nghỉ việc, dám tự xây dựng sự nghiệp riêng mà vẫn sống tốt. Thời buổi này đã quá khác xưa, chỉ cần bạn chịu khó học hỏi, chịu dấn thân để làm là hoàn toàn có thể đảm bảo cho gia đình một cuộc sống tốt.
Nếu bạn đang cảm thấy chán nản, lãng phí thời gian với công việc hiện tại, hãy nhanh chóng bước ra khỏi vùng an toàn của mình càng sớm càng tốt. Nếu đã sẵn sàng nghỉ việc thì hãy dám làm mọi thứ mình muốn. Ngay cả khi không kiếm được nhiều tiền thì ít nhất bạn cũng đã dám sống, dám chịu trách nhiệm với cuộc đời mình. Vậy có gì mà sợ hãi hay hổ thẹn?