Thứ Sáu, 14 tháng 11, 2025
no image

 Lo lắng quá nhiều đến tương lai, sợ thua kém bạn bè, không còn hứng thú với âm nhạc, phim ảnh... tôi như bà cô già trước tuổi.

Tôi là một người phụ nữ 45 tuổi, đã đi qua gần nửa đời người, chứng kiến và trải qua nhiều giai đoạn thăng trầm trong cuộc sống. Gần đây, khi đọc bài "Sai lầm của tôi khi mới 20 tuổi đã bị chê già", tôi chợt thấy trong đó hình ảnh của rất nhiều cô gái trẻ mà mình từng gặp, và cả chính tôi ở tuổi đôi mươi.

Tôi từng làm việc trong môi trường có nhiều bạn trẻ mới ra trường, và thật ngạc nhiên khi có không ít cô gái mới chỉ 22, 23 tuổi nhưng đã bị đồng nghiệp nhận xét là "già trước tuổi". Không phải vì ngoại hình, mà là ở cách sống, cách nghĩ, thậm chí là ở ánh mắt thiếu sức sống. Tôi cho rằng có nhiều nguyên nhân khiến nhiều người trẻ bị "chê già" dù tuổi đời còn rất trẻ.

Đầu tiên là căng thẳng và lo lắng quá sớm. Ngày nay, áp lực học tập, công việc và mạng xã hội khiến nhiều bạn trẻ luôn trong trạng thái lo lắng: lo không có việc tốt, lo không bằng bạn bè, lo sợ tương lai. Chính những lo toan ấy khiến gương mặt trở nên căng cứng, thiếu nụ cười và tinh thần trẻ trung. Tuổi 20 lẽ ra là thời điểm để trải nghiệm và học hỏi, nhưng nhiều bạn lại sống như những người 30, 40 tuổi đang mưu sinh giữa bộn bề trách nhiệm.

Thứ hai là các bạn so sánh bản thân quá nhiều. Thế hệ trẻ hiện nay lớn lên cùng mạng xã hội – nơi mọi người đều phô bày phần đẹp nhất của mình. Khi ngày nào cũng lướt thấy người khác đi du lịch, mua nhà, tậu xe, có công việc lương cao, các bạn dễ rơi vào cảm giác "mình thua kém". Việc so sánh liên tục khiến bạn không còn tận hưởng tuổi trẻ của chính mình, luôn thấy mệt mỏi và đánh mất sự hồn nhiên vốn có – điều tạo nên vẻ trẻ trung thực sự.

Thứ ba là thói quen bỏ bê sức khỏe và giấc ngủ. Khi còn trẻ, nhiều người nghĩ rằng thức khuya, bỏ bữa, uống cà phê thay nước là chuyện bình thường. Nhưng chính những thói quen đó âm thầm "bào mòn" cơ thể. Tôi từng gặp những cô gái mới ngoài 20 nhưng đã có quầng thâm mắt, da xỉn màu, dáng mệt mỏi. Tuổi trẻ không chỉ nằm ở khuôn mặt hay vóc dáng mà còn ở năng lượng và sức khỏe. Một người thiếu ngủ, ăn uống thất thường khó lòng giữ được vẻ tươi tắn.

Thứ tư là sự mất kết nối với cảm xúc tích cực. Có một điều thú vị là người trẻ "già" không phải vì họ lớn tuổi, mà vì họ mất khả năng tận hưởng niềm vui đơn giản. Tuổi 20 mà không còn hứng thú với âm nhạc, phim ảnh, không còn thấy háo hức với những điều mới mẻ thì đó mới là "già" thật sự. Khi con tim nguội lạnh trước cuộc sống, bạn sẽ trông mệt mỏi, nghiêm nghị, và người khác dễ nhận ra điều đó.

Cuối cùng là cách ăn mặc và thái độ sống. Không ít cô gái 20 tuổi lại chọn phong cách ăn mặc, trang điểm và ứng xử "già dặn" để chứng minh sự trưởng thành. Nhưng đôi khi, chính sự "trưởng thành sớm" ấy khiến họ đánh mất nét tự nhiên, trong sáng. Một cô gái 22 tuổi mặc như người 32 tuổi, nói chuyện quá chín chắn, ít cười, tất cả khiến người khác cảm nhận rằng cô "già" hơn tuổi thật.

Sau khi nhìn lại, tôi nhận ra rằng "bị chê già" không phải là lỗi của tuổi tác, mà là dấu hiệu cho thấy mình đang đánh mất sự tươi mới trong tâm hồn. Và tôi đã quyết định thay đổi để giữ được sự trẻ trung, không chỉ ở vẻ ngoài mà còn trong cách sống.

Tôi duy trì lối sống lành mạnh:n gủ đủ giấc, ăn uống cân bằng, tập thể dục thường xuyên. Khi cơ thể khỏe mạnh, da sáng, mắt sáng, tinh thần phấn chấn, bạn sẽ tự nhiên toát lên năng lượng tích cực. Đó là "thần thái" mà không loại mỹ phẩm nào có thể mang lại.

Ngoài ra, tôi cười nhiều hơn, than vãn ít đi. Một nụ cười không chỉ giúp bạn trẻ hơn mà còn khiến người khác cảm thấy dễ chịu khi ở bên. Người hay than phiền thường khiến năng lượng của bản thân bị "già" đi nhanh chóng. Hãy học cách nhìn vấn đề nhẹ nhàng hơn, cho phép bản thân sai và cười trước những điều chưa hoàn hảo.

Bên cạnh đó, tôi học cách buông bỏ và yêu bản thân. Tuổi 20 là giai đoạn dễ tổn thương bởi những kỳ vọng của người khác. Hãy nhớ rằng, không ai sống thay bạn cả đời. Đừng cố gắng sống để được công nhận. Thay vào đó, hãy dành thời gian để hiểu mình thích gì, muốn gì. Khi bạn yêu chính mình, bạn sẽ tự nhiên biết cách chăm sóc bản thân và sống tích cực hơn.

Tôi cũng giữ cho mình sự tò mò và tinh thần học hỏi. Tôi nhận ra rằng những người trẻ trung nhất không phải là người trẻ tuổi, mà là người luôn ham học hỏi. Dù ở tuổi 45, tôi vẫn thích học những điều mới, từ việc dùng ứng dụng công nghệ đến trồng cây hay nấu món ăn mới. Khi còn giữ được sự tò mò, bạn vẫn đang "trẻ" trong tâm trí mình.

Cuối cùng, tôi ở cạnh những người mang năng lượng tích cực Con người là tấm gương phản chiếu lẫn nhau. Nếu bạn thường xuyên ở bên những người than phiền, bi quan, bạn cũng dễ bị kéo xuống. Ngược lại, nếu bạn kết nối với những người yêu đời, bạn sẽ thấy mình trẻ lại. Đôi khi, chỉ cần một người bạn luôn mỉm cười và biết tận hưởng cuộc sống cũng đủ giúp bạn trẻ thêm vài tuổi.

Tuổi trẻ không chỉ là con số trên giấy tờ, mà là thái độ sống. Một người 45 tuổi vẫn có thể rạng rỡ, yêu đời hơn một người 20 tuổi đầy âu lo. Và ngược lại, một cô gái 20 tuổi tràn đầy năng lượng sống có thể truyền cảm hứng cho cả những người đã qua tuổi trung niên như tôi. Điều quan trọng nhất là chúng ta phải biết giữ sự trẻ trung trong tâm hồn, dám sống, dám cười, dám mơ và không ngừng học hỏi. Bởi khi trái tim còn trẻ, thì dù thời gian có trôi đi, chúng ta vẫn luôn đẹp theo cách của riêng mình.

READ MORE
no image

 Nhiều bạn bè và người quen xung quanh tôi đang cố gắng làm việc vì sợ thất nghiệp chứ không phải vì đam mê.

Một người bạn của tôi, từng là nhân viên xuất sắc, đã xin nghỉ việc sau 3 năm vì trầm cảm. Cô ấy nói: "Em không biết mình đang sống cho ai nữa". Câu nói ấy khiến tôi day dứt rất lâu.

Ở Việt Nam, thành công trong công việc thường được xem là thước đo giá trị của một con người. Chúng ta được dạy phải "cố gắng hết mình", "chịu khó làm việc", và "thành công rồi mới được nghỉ ngơi".

Thế nhưng, chính những áp lực tưởng như bình thường ấy đang khiến không ít người trẻ rơi vào trạng thái kiệt sức, bế tắc, thậm chí mất phương hướng trong sự nghiệp.



Tôi từng chứng kiến nhiều bạn bè, từ nhân viên văn phòng, giáo viên đến lập trình viên, đều chung một nỗi sợ: sợ bị tụt lại phía sau. Mỗi sáng, mạng xã hội tràn ngập hình ảnh "người thành công" với xe đẹp, nhà sang, du lịch khắp nơi.

Trong khi đó, phần lớn người lao động phải đối mặt với deadlines dồn dập, quản lý khắt khe và môi trường cạnh tranh căng thẳng. Kết quả là, không ít người làm việc 10-12 tiếng mỗi ngày, ăn vội bữa trưa trước máy tính, về nhà chỉ muốn... ngủ cho quên mệt.



Áp lực nghề nghiệp không chỉ đến từ công việc, mà còn từ văn hóa xã hội. Gia đình kỳ vọng con "có việc ổn định", "làm ở công ty lớn", "lên chức sớm". Mỗi khi họp lớp hay gặp họ hàng, những câu hỏi như "giờ làm chỗ nào rồi?", "lương có khá không?", "bao giờ mua nhà?" vô tình trở thành gánh nặng tâm lý.

Dần dần, người ta không còn làm việc để phát triển bản thân, mà chỉ để đáp ứng kỳ vọng của người khác.

Tôi nghĩ, điều đáng sợ nhất không phải là làm việc vất vả, mà là mất đi cảm hứng sống.

Để giảm bớt áp lực nghề nghiệp, tôi tin rằng chúng ta cần thay đổi cả tư duy cá nhân lẫn văn hóa tổ chức.


- Về cá nhân, mỗi người nên học cách đặt giới hạn cho bản thân, hiểu rằng nghỉ ngơi không phải là yếu kém.


- Về phía doanh nghiệp, cần tạo môi trường làm việc nhân văn hơn, nơi nhân viên được lắng nghe, được tôn trọng, và có cơ hội phát triển chứ không chỉ bị ép sản lượng.



Cuối cùng, tôi nghĩ điều quan trọng là xác định rõ giá trị sống của mình. Thành công không chỉ là thăng tiến, mua nhà, hay kiếm nhiều tiền, mà còn là được bình an, được sống đúng với năng lực và cảm xúc thật của mình.



Khi mỗi người học cách yêu nghề và yêu chính mình, áp lực nghề nghiệp sẽ không còn là nỗi sợ, mà trở thành động lực để chúng ta trưởng thành hơn.

READ MORE