Chồng tôi bóp kem đánh răng ra khỏi tuýp như một đứa trẻ. Đó hẳn là một thói quen mà anh ấy không bao giờ bỏ được.
Còn tôi để cốc cà phê và cốc nước của mình khắp nhà như một cậu thiếu niên.
Đôi khi anh ấy n,hổ kem đánh răng của mình lên gương trong phòng tắm.
Tôi cũng để tủ mở.
Anh ấy thực sự rất tệ trong việc gấp quần áo.
Tôi để lại sách và vở của tôi nằm ngổn ngang.
Nhưng sau mười ba năm chung sống, chúng tôi hiểu rằng những điều này không đáng để đối phương cằn nhằn. Chúng ta không cần phải đề cập đến điều đó hoặc gây ồn ào. Vì vậy, tôi rửa sạch kem đánh răng của anh ấy và anh ấy nhặt tất cả ly cốc của tôi và đem rửa.
Và chúng tôi cảm ơn nhau vì đã làm những điều đó vì nhau.
Giống như chồng tôi khóa cửa và tắt hết đèn mỗi tối trước khi đi ngủ.
Và anh ấy cảm ơn tôi (trước mặt bọn trẻ) vì đã nấu bữa tối hoặc đăng ký cho chúng tham gia các hoạt động, học tập trên lớp.
Trở thành một đồng đội tốt không có nghĩa là hoàn hảo. Nó có nghĩa là chấp nhận những sai sót của nhau bởi lẽ - con người là con người.
Con người cố gắng hết sức để yêu thương nhau.
Con người mắc sai lầm - hàng ngày.
Con người đôi lúc lộn xộn bừa bãi và sau đó dọn dẹp.
Điều tôi học được trong hôn nhân là một cuộc hôn nhân không hoàn hảo cũng có thể là một cuộc hôn nhân khá phi thường.
0 nhận xét