2.
Hôm nay tao mệt quá
Chán ông sếp quá rồi
Hơi tí là quát mắng
Chắc tao nghỉ mày ơi.
Chán ông sếp quá rồi
Hơi tí là quát mắng
Chắc tao nghỉ mày ơi.
Hay cứ về quê thôi
Trồng rau rồi nuôi vịt
Lớn con nào là thịt
Chẳng lo đói mày nhờ.
Trồng rau rồi nuôi vịt
Lớn con nào là thịt
Chẳng lo đói mày nhờ.
Sáng có thể dậy trưa
Trưa ngủ luôn đến tối
Chẳng deadline nào đuổi
Chẳng lo ai phàn nàn.
Cứ nghĩ được lang thang
Đi đến đâu tuỳ hứng
Chẳng cam tâm, chịu đựng
Khách mắng vẫn phải cười.
Thế cũng được mày ơi
Nhưng hỏi thêm một tý
Tài khoản mày mấy tỉ
Định mua đất ở đâu?
Để tha hồ trồng rau
Để tha hồ thả cá
Tiền đâu mua vịt thả
Mà lớn cái là xơi.
Tiền đâu mà đi chơi
Khi lương thì không có
Sáng không dậy cắt cỏ
Cá mày ăn bằng gì?
Ừ mày cứ nghỉ đi
Về quê cho nó sướng
Chẳng deadline nào rượt
Nhưng sẽ đói nhăn răng.
Thỏi son này mấy trăm
Cái váy kia gần triệu
Ngồi ngắm đôi giày hiệu
Chỉ dám rớt rãi thôi.
Thôi tao nghĩ kỹ rồi
Ngày mai tao dậy sớm
Cày deadline rồi nộp
Để cho sếp tao vui.
Khách mắng tao cũng cười
Khách chửi tao cũng nhịn
Chỉ cần cứ đến hẹn
Tài khoản lại ting ting.
Lai Ka
Khách chửi tao cũng nhịn
Chỉ cần cứ đến hẹn
Tài khoản lại ting ting.
Lai Ka
1.
Lâu rồi đã quên cảm giác
Thả một con diều lên trời
Lâu rồi đã quên cảm giác
Nhắm mắt nghe dòng sông trôi
Lâu rồi đã quên mình cũng
Có nhiều mơ ước trong đời
Lâu rồi dường như chỉ biết
Từng ngày, sống từng ngày thôi
Những chiều buồn rầu như thế
Trải đều trên mỗi cuộc đời
Người ta riết rồi ai cũng
Tưởng mình thiếu thốn chơi vơi...
Nhưng mà sau cùng em ạ
Họ vẫn biết yêu cuộc đời!
(Và họ sống hết cuộc đời
Mà chả cần ai cứu rỗi)
- Lâu rồi đã quên | Nguyễn Thiên Ngân
Lâu rồi đã quên cảm giác
Nhắm mắt nghe dòng sông trôi
Lâu rồi đã quên mình cũng
Có nhiều mơ ước trong đời
Lâu rồi dường như chỉ biết
Từng ngày, sống từng ngày thôi
Những chiều buồn rầu như thế
Trải đều trên mỗi cuộc đời
Người ta riết rồi ai cũng
Tưởng mình thiếu thốn chơi vơi...
Nhưng mà sau cùng em ạ
Họ vẫn biết yêu cuộc đời!
(Và họ sống hết cuộc đời
Mà chả cần ai cứu rỗi)
- Lâu rồi đã quên | Nguyễn Thiên Ngân
Nhiều khi trưởng thành là vô tình đánh rơi từng chiếc hồn nhiên trên thảm cỏ dại, trên mỗi bước đi mòn mỏi. Sau cuối chặng đường, khi đã đủ mệt với đủ thứ trên đời này, người ta mới hồi tưởng, mới: à thì ra đã có thời mình mơ nhiều đến thế
0 nhận xét