Thứ Ba, 12 tháng 7, 2022
 CHÚNG TA THẬT RA ĐÃ CHẾT TỪ BAO GIỜ ?

22 tuổi, bạn tốt nghiệp đại học, vì chuyên ngành của bạn không dễ tìm việc, mấy năm đầu bạn phải chạy xe ôm, giao hàng nhanh.

24 tuổi, bạn tìm được việc làm, công việc tiền lương cũng không cao, còn thường xuyên phải tăng ca đến tận đêm khuya.

30 tuổi, bạn kết hôn, đối tượng do bà mối giới thiệu, cha mẹ hỏi bạn có thích cô gái ấy không, bạn gật đại: "thích ạ."

33 tuổi, sức khỏe bạn càng ngày càng kém đi, tăng ca càng ngày càng ít, tốc độ thăng tiến cũng càng ngày càng chậm. Cô vợ được thiên hạ ban cho kia nói với bạn: "con gái mình sắp lên mẫu giáo, song ngữ một tháng 6 triệu." Bạn nhíu mày, cô ấy không chịu được nữa, "con anh Lộc, một tháng 12 triệu kìa!" "anh đã như vậy, anh muốn con anh cũng thất bại sao?!" bạn im lặng, trở về phòng đưa vợ 12 triệu, tiền ấy bạn tính sinh nhật tự thưởng cho mình bộ máy tính mới.

36 tuổi, con vào lớp 1. Thầy nói năm lớp một rất quan trọng, bạn cười nói, vâng vâng vâng, xin thầy quan tâm cháu dùm em, thầy thấy bạn chưa hiểu, chỉ cho bạn đường sáng: "phụ đạo một tháng khoảng.v..v." năm lớp sáu, cô nói cấp hai rất quan trọng, bạn cười nói:"vâng vâng vâng, em đang tính lên đóng tiền học thêm cho cháu."

Có một ngày về đến nhà, con bé nói với bạn: "ba, con muốn học piano".

Dù bạn không còn phân vân nữa, câu "ba hiện tại mua không nổi" những tháng năm này bạn đã nói nhiều, nhưng lần này vẫn không thể nói nên lời.

cũng may con gái tương đối hiểu chuyện, bé nói: "không sao đâu ba, không được thì con học guitar cũng tốt." Bạn nhìn con gái ngoan, thấy vui vui trong lòng.

46 tuổi, con gái học phổ thông ở một trường không tồi lắm.

một ngày nọ, bạn đang họp, nhận được điện thoại của giáo viên, trong điện thoại nói con bạn đánh nhau ở trường, mời phụ huynh lên trường giải quyết. Bạn rụt rè xin cấp trên kém hơn bạn 5 tuổi cho nghỉ, tới trường lại bị thầy dạy dỗ một trận, "anh làm phụ huynh mà không biết dạy con", bạn cười cười, vâng vâng vâng.

49 tuổi, con gái lên đại học.

Chuyên môn con học, bạn nhìn vào chẳng hiểu gì. Bạn chỉ biết là công việc chắc chắn không dễ tìm, mà học phí lại cực cao.

một đêm nọ, bạn say khướt, về nói chuyện với con. Bạn nói những lời mà bạn từng rất ghét, "phải vì công việc sau này mà nghĩ, chọn nghề nào hot, đừng làm theo ý con nữa."

Bạn và con từ nói chuyện thành cãi lộn. Bạn phát hiện bạn già rồi, không cãi lại con gái nữa. Bạn nói không lại con bé, chỉ có thể hét: "tao là ba của mày đó!"

con bé nhìn bạn, biết có tranh luận thế nào cũng vô ích, bạn không muốn nghe nữa. Khi con bé về phòng, bạn nghe vọng lại một câu: "con không muốn sống giống như ba."

Bạn không biết sao lại ngồi khóc, 50 tuổi đầu ngồi khóc.

chắc là do rượu cay quá, có phải không?

chắc là do rượu cay quá rồi.

55 tuổi, con gái đi làm, dường như đã cảm thông với bạn một chút. 56 tuổi, con gái kết hôn.

bạn hỏi con có thích cậu trai kia không. Con bé quả quyết: "thích ạ." Bạn rất vui mừng.

60 tuổi, vất vả cả một đời, bạn muốn đi du lịch một chút.

Nửa kia đã bên bạn 30 năm qua, nhưng bạn vẫn thế thích cô ấy hay không cũng không rõ.

Bạn và cô ấy bắt đầu tính đường đi du lịch. Đã nhiều năm như vậy, cả hai vẫn bất đồng, vẫn cãi nhau. Rồi đâu cũng vào đấy, tất cả đã chuẩn bị xong, thì con gái nói: "ba má, chúng con bận rộn quá, giúp chúng con trông con nha?". Bạn rút vé máy bay, lại về như 30 năm trước.

70 tuổi, con của con gái cũng đã khá lớn, không cần mỗi ngày trông nom nữa. Bạn quyết định nói:"nhất định phải đi chơi một chuyến." Thế nhưng cây gậy trong tay chỉ có thể giúp bạn đi xuống vườn hoa dưới lầu mà thôi.

73 tuổi, bạn nằm trên giường bệnh viện, tỉnh lại sau hôn mê, xung quanh đầy người, bạn mơ mơ màng màng trông thấy bác sĩ lắc đầu, người chung quanh thần sắc trang nghiêm.

Bạn nhận ra, bạn sắp chết rồi.

bạn không có chút sợ hãi.

bạn đột nhiên tự hỏi,

ta thực ra đã chết từ lúc nào?

bạn nhớ đến hôn lễ năm 30 tuổi,

hóa ra, lúc đó, bạn đã chết rồi.

Trước lúc lâm chung 3 giây, 73 năm cuộc đời bạn tua ngược lại về trước, 1 giây, 2 giây trôi qua, mặt bạn không chút cảm xúc.

Giây thứ 3, bạn đột nhiên cười.

Đó là năm 15 tuổi, bạn trông thấy một cậu bé đang ngậm một ổ bánh mì, đeo cặp đi theo một đám học sinh khác. Cậu bé ấy đi qua ban công cô bé nhà bên, hướng mắt nhìn về phía cửa sổ.

Đó là cô bé mà bạn thầm thương năm 15 tuổi,

Bạn nghĩ không ra nàng trông như thế nào, bạn cố gắng nhớ lại.

3 giây trôi qua, người bên cạnh đột nhiên gào khóc, bạn rơi vào màn đêm không hay biết gì nữa.


Comment
Áp lực cuộc sống khiến người ta không dám sống cho mình
Ngẫm lại còn quá nhiều điều nuối tiếc chưa làm. Lấy 1 th chồng lôn nhừ, cả tuổi trẻ cắm đầu với trách nhiệm. Nhiều lúc chỉ ước có đc 1 giây phút sống cho bản thân mình. Có kiếp sau xin thà làm ngọn cây cành cỏ. Đời người chẳng ngắn chẳng dài. Chớp mắt 1 cái đã sắp sag 30. Tự thấy cả 1 đời gắn liền với trách nhiệm
May quá, mình sẽ sống 1 đời thảnh thơi vui vẻ! Không vì đến tuổi mà kết hôn, không vì cần người chăm sóc tuổi già mà sinh con, không áp lực công việc mưu sinh cơm áo gạo tiền. Mỗi ngày đều làm việc mình thích!
Chết từ khi mọi người xung quanh quàng cho mình quá nhiều trách nhiệm hơn những gì mình có thể
Ai rồi cũng phải lớn cả thôi ! đôi khi muốn trở về lúc trẻ mà nhận ra mình còn nhiều cái phải gánh vác
Thực tại của cuộc sống công nghiệp. Khi mà không có thời gian cho việc khác
Hư cấu hay ko tôi ko biết chứ tôi sống qua 30 tuổi y chang như ông ấy viết, chỉ là chưa tới lúc chết
Đôi lúc mệt mỏi muốn buông bỏ tất cả, cứ trách sao cuộc sống này dài quá áp lực quá đau thương quá. Nhưng rồi sẽ có lúc nào đó chúng ta đối diện với cái chết, phút giây cuối cùng ấy nhớ về cuộc đời của mình không biết sẽ mỉm cười với tất cả mọi chuyện hay rơi nước mắt vì những chuyện không thành, ấm ức, tiếc nuối.

READ MORE
Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2022
no image

Tôi cho mình thời hạn năm năm để bước ra khỏi vùng an toàn, rồi từng bước nếm 'mùi đời' với đầy chua cay, thăng trầm và đau khổ.

Con người ta thường khó chịu vì muốn cùng lúc những thứ mâu thuẫn nhau. Chúng ta vừa muốn mình giỏi giang, thành đạt, hiểu biết, nhưng lại sợ khó khăn, ngại thử thách và không chịu rời khỏi vùng an toàn. Cái gì cũng có giá của nó. Đừng nhìn bề ngoài để đánh giá một ai đó và đừng nhìn cuộc sống của người khác mà nghĩ nó dễ dàng.

Bản thân tôi cũng là một người ở trong vùng an toàn suốt nhiều năm. Đến một ngày, muốn đổi việc, nên tôi học đủ thứ, trải nghiệm rất nhiều để tìm ra một công việc mới phù hợp với bản thân. Vậy mà, dù rất cố gắng, tôi vẫn không thể tìm được. Tôi tự thấy, nếu tiếp tục ở lại chỗ cũ làm việc thì chỉ vài năm nữa, có lẽ tôi sẽ không còn dám mạo hiểm như thời trẻ nữa. Tôi không muốn mình sống như vậy cả đời, vì mỗi đêm đều bị ám ảnh tới mức không ngủ được khi nghĩ đến công việc hiện tại.

28 tuổi, tôi cân nhắc hoàn cảnh, thấy cha mẹ mình vẫn khỏe mạnh, thu nhập, nhà cửa ổn định, bản thân không có quá nhiều gánh nặng. Tôi tự nhủ, nếu bây giờ không cho mình một cơ hội thay đổi, thì chắc chắn tôi sẽ phải hối hận sau này. Nghĩ là làm, tôi cho mình thời hạn năm năm để bước ra khỏi vùng an toàn. Sau thời hạn đó, nếu vẫn không ổn, tôi cũng chuẩn bị một công việc ổn định khác để bắt đầu lại từ đầu. Vậy nên tôi sẽ không có gì phải hối tiếc cả.

Và tôi nhảy việc, ra ngoài tự kinh doanh, học hỏi. Tôi làm nhiều ngành, thất bại cũng nhiều, mất niềm tin đủ kiểu khi trải nghiệm. Đúng là cuộc sống không phải chỉ có màu hồng. Tuy tôi đã chuẩn bị khá nhiều kiến thức, kỹ năng, tinh thần và chấp nhận thử thách, nhưng mọi thứ (thất bại) không vì thế mà dễ chịu hơn. Nhiều lúc, tôi rất mệt mỏi khi khó khăn ngoài đời lúc nào cũng trực chờ sẵn, không suôn sẻ như những gì mình tưởng tượng lúc trước khi bắt đầu.

"Mùi đời" quả thực đầy chua cay, thăng trầm và đau khổ. Khó có thể diễn tả hết bằng lời những gì tôi đã phải trải qua khi so sánh với cuộc sống ấm êm khi xưa. Nhưng đó là sự đánh đổi đáng giá. Điều đó giúp tôi ngày càng tự tin và hiểu bản thân hơn. Vấp ngã rồi lại đứng lên, tiếp tục cố gắng và chấp nhận có thể lại tiếp tục vấp ngã lần nữa, đó là những điều mà môi trường an toàn không bao giờ dạy ta được.

Nói vậy để thấy, khi còn trẻ, chúng ta hãy ráng trải nghiệm, quẳng mình ra cuộc đời để còn biết "mùi đời", chứ không về già muốn "nếm" cũng không còn đủ sức mà làm nữa. Thứ cần làm là chuẩn bị tinh thần và cả đường lui cho bản thân trước khi dấn thân vào thử thách. Tự tin là tốt nhưng ảo tưởng sức mạnh, ko xem xét hoàn cảnh, không lường trước rủi ro là tự đẩy mình vào hố sâu tuyệt vọng. Nên hãy hoạch định lại nghiêm túc cuộc đời mình.

Nhấn mạnh thêm rằng, đam mê không tự gõ cửa nhà bạn vào một ngày đẹp trời. Nếu chán việc hiện tại, hãy đi tìm việc khác, lên mạng tìm kiếm, xem yêu cầu và thử thách thế nào rồi dấn thân. Cuộc sống chỉ có sẵn sự nhàm chán và vô vị, còn niềm vui và sự thú vị đều do bạn phải chủ động đi tìm.

Không có ai tự nhiên sinh ra đã giỏi và biết hết tất cả, cứ học và làm rồi nâng vốn sống lên. Không có thành công và hạnh phúc nào dễ dàng cả, nếu có chỉ là giả tạo. Những người thành công và hạnh phúc trong cuộc sống, họ cũng đã phải trải qua hành trình gian nan như bao người người chưa thành công khác. Có điều, họ chấp nhận, cố gắng và vượt qua tất cả để có được thành công.

Nếu ai đó hỏi tôi, sau bao nhiêu đắng cay, vất vả đã trải qua, liệu có hối hận không về quyết định dấn thân của mình? Câu trả lời của tôi là "không hề". Tôi chỉ ước gì mình đã can đảm sớm hơn. Không biết bao nhiêu lần, tôi thấy quá sức chịu đựng, khóc lóc, hối hận, tự trách bản thân sao lại chọn con đường này? Nhưng sau mỗi lần như thế, tôi lại mạnh mẽ và tiến xa hơn.

Không biết rồi tôi có lại thất bại và muốn quay về đường cũ hay không ít nhất suy nghĩ đó không tồn tại lúc này. Tôi chờ mong đến một ngày, tôi sẽ quen với khó khăn và trắc trở đến nỗi sẽ mỉm cười với chúng.

READ MORE
Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2022
no image

 Bài của anh Thuc Pham Awake 

"Tuy hiếm nhưng cũng có tờ báo dám nói lên sự thật. Nếu các bạn muốn có thêm thông tin chi tiết hơn thì với 6 năm rưỡi đã sống ở Mỹ, mình sẽ nói rõ hơn về thu nhập và chi tiêu ở Mỹ dưới đây.

2 vợ chồng người Mỹ có thu nhập trung bình 130.000 đô/năm là điều hoàn toàn bình thường. (65.000/ng/năm)

Họ sẽ trả thuế thu nhập, tiền đóng an sinh xh, đóng quỹ hưu, quỹ tiết kiệm+đầu tư tự nguyện, bh y tế... mất 40% (Tiền đóng các quỹ này về sau về hưu là đc trả 4.000, 5.000 lương hưu mỗi tháng chứ có mất đi đâu mà thiệt). Như vậy thực nhận là 78.000/năm, hay 6.500 đô/tháng. 

Với số tiền đó, họ chi cho:

- 2.000 đô trả góp cho căn nhà giá trị 500.000 đô (nhiều nơi giá nhà thấp hơn, 300.000 là mua được nhà đơn lập). Bao gồm tiền gốc, tiền lãi, thuế nhà đất, bảo hiểm nhà. (Sau 15 hoặc 30 năm, căn nhà là của họ, và giá trị lúc đó nhiều khả năng sẽ gấp rưỡi hiện nay là ít)

- 800 tiền ăn 4 người (vợ chồng con cái). Tiền này để mua đồ ăn chất lượng cao là thịt thà cá mú, hải sản, rau hoa quả, kem, sữa chua..., thường là ăn ko hết, thỉnh thoảng vứt sọt rác, khá là phí.

- 300 điện, ga, nước, internet, TV, phim (netflix, amazone prime...), dùng thoải mái vì điều hoà, máy đun nước nóng chạy 24/24.

- 150 phí bảo hiểm 2 ô tô (giả định là xe bình dân và hồ sơ tay lái tốt đẹp).

- Xăng 420, giả định là 1 xe chạy thường xuyên 80 đô/tuần, 1 xe thỉnh thoảng đi, cứ 2 tuần đổ 50 đô, với giá xăng đang cao xấp xỉ 5 đô/gallon hiện nay. Trc đây thì ko nhiều đến mức như trên.

Như vậy sau khi trừ đi các khoản chi tiêu ko thể cắt bỏ đó, họ còn lại 2.830 đô/tháng. 

Họ có thể "cất đi" 1.000 để làm quỹ dự phòng.

Còn 1.830, khá là xông xênh để mua quần áo, giày dép, sách vở, đi du lịch, ăn nhà hàng...

Quần áo giày dép... ở Mỹ ko đắt hơn VN mà chắc chắn là đồ xịn, ko phải tháng nào cũng mua quần áo. 

Sách vở đồ dùng học tập thì tốn cực kỳ ít so với VN, cả năm có khi chỉ mua cỡ 100 đô. 

Ăn nhà hàng 30-50 đô/người (kể cả tip) là thuộc tiêu chuẩn khá cao rồi. 1 tuần ăn 1 lần hoặc thưa hơn.

Đi du lịch tự lái xe ra biển chỉ tốn vài trăm đô. Còn nếu bay đi Hawaii hay Mexico, vùng Caribê trọn gói thì tầm 2.000 cho 2 người, 3 đêm, ko phải là quá đắt đỏ, nếu 1 năm chỉ đi 1 lần, hoặc 2 năm cả nhà 4 người đi 1 lần.

2 con trong độ tuổi ptth trở xuống học trường công miễn phí. Nếu học đh công của bang quê nhà, học phí dưới 15.000/năm nhưng còn có học bổng, trợ cấp nên có khi chỉ trả 1 nửa, thậm chí ít hơn.

Các con từ 14 tuổi trở lên có thể đi làm cho vui, cũng kiếm được bét thì 1.000/tháng để tự mua các đồ các con thích.

Vậy thì giá xăng tăng lên chỉ là muỗi đối với phần đông người Mỹ, mặc dù ko phủ nhận là vẫn có người kêu ca, điều đấy ko có gì lạ.

Nhưng lương 7 tr, 8 tr/tháng ở VN mà xăng VN đắt hơn xăng Mỹ nhưng bà con VN lại một lòng ca ngợi sự lãnh đạo tài tình và ko kêu ca gì thì đấy mới là chuyện lạ nhé.

READ MORE