Tôi cho mình thời hạn năm năm để bước ra khỏi vùng an toàn, rồi từng bước nếm 'mùi đời' với đầy chua cay, thăng trầm và đau khổ.
Con người ta thường khó chịu vì muốn cùng lúc những thứ mâu thuẫn nhau. Chúng ta vừa muốn mình giỏi giang, thành đạt, hiểu biết, nhưng lại sợ khó khăn, ngại thử thách và không chịu rời khỏi vùng an toàn. Cái gì cũng có giá của nó. Đừng nhìn bề ngoài để đánh giá một ai đó và đừng nhìn cuộc sống của người khác mà nghĩ nó dễ dàng.
Bản thân tôi cũng là một người ở trong vùng an toàn suốt nhiều năm. Đến một ngày, muốn đổi việc, nên tôi học đủ thứ, trải nghiệm rất nhiều để tìm ra một công việc mới phù hợp với bản thân. Vậy mà, dù rất cố gắng, tôi vẫn không thể tìm được. Tôi tự thấy, nếu tiếp tục ở lại chỗ cũ làm việc thì chỉ vài năm nữa, có lẽ tôi sẽ không còn dám mạo hiểm như thời trẻ nữa. Tôi không muốn mình sống như vậy cả đời, vì mỗi đêm đều bị ám ảnh tới mức không ngủ được khi nghĩ đến công việc hiện tại.
28 tuổi, tôi cân nhắc hoàn cảnh, thấy cha mẹ mình vẫn khỏe mạnh, thu nhập, nhà cửa ổn định, bản thân không có quá nhiều gánh nặng. Tôi tự nhủ, nếu bây giờ không cho mình một cơ hội thay đổi, thì chắc chắn tôi sẽ phải hối hận sau này. Nghĩ là làm, tôi cho mình thời hạn năm năm để bước ra khỏi vùng an toàn. Sau thời hạn đó, nếu vẫn không ổn, tôi cũng chuẩn bị một công việc ổn định khác để bắt đầu lại từ đầu. Vậy nên tôi sẽ không có gì phải hối tiếc cả.
Và tôi nhảy việc, ra ngoài tự kinh doanh, học hỏi. Tôi làm nhiều ngành, thất bại cũng nhiều, mất niềm tin đủ kiểu khi trải nghiệm. Đúng là cuộc sống không phải chỉ có màu hồng. Tuy tôi đã chuẩn bị khá nhiều kiến thức, kỹ năng, tinh thần và chấp nhận thử thách, nhưng mọi thứ (thất bại) không vì thế mà dễ chịu hơn. Nhiều lúc, tôi rất mệt mỏi khi khó khăn ngoài đời lúc nào cũng trực chờ sẵn, không suôn sẻ như những gì mình tưởng tượng lúc trước khi bắt đầu.
"Mùi đời" quả thực đầy chua cay, thăng trầm và đau khổ. Khó có thể diễn tả hết bằng lời những gì tôi đã phải trải qua khi so sánh với cuộc sống ấm êm khi xưa. Nhưng đó là sự đánh đổi đáng giá. Điều đó giúp tôi ngày càng tự tin và hiểu bản thân hơn. Vấp ngã rồi lại đứng lên, tiếp tục cố gắng và chấp nhận có thể lại tiếp tục vấp ngã lần nữa, đó là những điều mà môi trường an toàn không bao giờ dạy ta được.
Nói vậy để thấy, khi còn trẻ, chúng ta hãy ráng trải nghiệm, quẳng mình ra cuộc đời để còn biết "mùi đời", chứ không về già muốn "nếm" cũng không còn đủ sức mà làm nữa. Thứ cần làm là chuẩn bị tinh thần và cả đường lui cho bản thân trước khi dấn thân vào thử thách. Tự tin là tốt nhưng ảo tưởng sức mạnh, ko xem xét hoàn cảnh, không lường trước rủi ro là tự đẩy mình vào hố sâu tuyệt vọng. Nên hãy hoạch định lại nghiêm túc cuộc đời mình.
Nhấn mạnh thêm rằng, đam mê không tự gõ cửa nhà bạn vào một ngày đẹp trời. Nếu chán việc hiện tại, hãy đi tìm việc khác, lên mạng tìm kiếm, xem yêu cầu và thử thách thế nào rồi dấn thân. Cuộc sống chỉ có sẵn sự nhàm chán và vô vị, còn niềm vui và sự thú vị đều do bạn phải chủ động đi tìm.
Không có ai tự nhiên sinh ra đã giỏi và biết hết tất cả, cứ học và làm rồi nâng vốn sống lên. Không có thành công và hạnh phúc nào dễ dàng cả, nếu có chỉ là giả tạo. Những người thành công và hạnh phúc trong cuộc sống, họ cũng đã phải trải qua hành trình gian nan như bao người người chưa thành công khác. Có điều, họ chấp nhận, cố gắng và vượt qua tất cả để có được thành công.
Nếu ai đó hỏi tôi, sau bao nhiêu đắng cay, vất vả đã trải qua, liệu có hối hận không về quyết định dấn thân của mình? Câu trả lời của tôi là "không hề". Tôi chỉ ước gì mình đã can đảm sớm hơn. Không biết bao nhiêu lần, tôi thấy quá sức chịu đựng, khóc lóc, hối hận, tự trách bản thân sao lại chọn con đường này? Nhưng sau mỗi lần như thế, tôi lại mạnh mẽ và tiến xa hơn.
Không biết rồi tôi có lại thất bại và muốn quay về đường cũ hay không ít nhất suy nghĩ đó không tồn tại lúc này. Tôi chờ mong đến một ngày, tôi sẽ quen với khó khăn và trắc trở đến nỗi sẽ mỉm cười với chúng.
0 nhận xét