NỖ LỰC MỖI NGÀY HIỂU BIẾT KINH TẾ QUAN TÂM CHÍNH TRỊ XÂY DỰNG VĂN HÓA
Thứ Sáu, 14 tháng 11, 2025
no image

 Lo lắng quá nhiều đến tương lai, sợ thua kém bạn bè, không còn hứng thú với âm nhạc, phim ảnh... tôi như bà cô già trước tuổi.

Tôi là một người phụ nữ 45 tuổi, đã đi qua gần nửa đời người, chứng kiến và trải qua nhiều giai đoạn thăng trầm trong cuộc sống. Gần đây, khi đọc bài "Sai lầm của tôi khi mới 20 tuổi đã bị chê già", tôi chợt thấy trong đó hình ảnh của rất nhiều cô gái trẻ mà mình từng gặp, và cả chính tôi ở tuổi đôi mươi.

Tôi từng làm việc trong môi trường có nhiều bạn trẻ mới ra trường, và thật ngạc nhiên khi có không ít cô gái mới chỉ 22, 23 tuổi nhưng đã bị đồng nghiệp nhận xét là "già trước tuổi". Không phải vì ngoại hình, mà là ở cách sống, cách nghĩ, thậm chí là ở ánh mắt thiếu sức sống. Tôi cho rằng có nhiều nguyên nhân khiến nhiều người trẻ bị "chê già" dù tuổi đời còn rất trẻ.

Đầu tiên là căng thẳng và lo lắng quá sớm. Ngày nay, áp lực học tập, công việc và mạng xã hội khiến nhiều bạn trẻ luôn trong trạng thái lo lắng: lo không có việc tốt, lo không bằng bạn bè, lo sợ tương lai. Chính những lo toan ấy khiến gương mặt trở nên căng cứng, thiếu nụ cười và tinh thần trẻ trung. Tuổi 20 lẽ ra là thời điểm để trải nghiệm và học hỏi, nhưng nhiều bạn lại sống như những người 30, 40 tuổi đang mưu sinh giữa bộn bề trách nhiệm.

Thứ hai là các bạn so sánh bản thân quá nhiều. Thế hệ trẻ hiện nay lớn lên cùng mạng xã hội – nơi mọi người đều phô bày phần đẹp nhất của mình. Khi ngày nào cũng lướt thấy người khác đi du lịch, mua nhà, tậu xe, có công việc lương cao, các bạn dễ rơi vào cảm giác "mình thua kém". Việc so sánh liên tục khiến bạn không còn tận hưởng tuổi trẻ của chính mình, luôn thấy mệt mỏi và đánh mất sự hồn nhiên vốn có – điều tạo nên vẻ trẻ trung thực sự.

Thứ ba là thói quen bỏ bê sức khỏe và giấc ngủ. Khi còn trẻ, nhiều người nghĩ rằng thức khuya, bỏ bữa, uống cà phê thay nước là chuyện bình thường. Nhưng chính những thói quen đó âm thầm "bào mòn" cơ thể. Tôi từng gặp những cô gái mới ngoài 20 nhưng đã có quầng thâm mắt, da xỉn màu, dáng mệt mỏi. Tuổi trẻ không chỉ nằm ở khuôn mặt hay vóc dáng mà còn ở năng lượng và sức khỏe. Một người thiếu ngủ, ăn uống thất thường khó lòng giữ được vẻ tươi tắn.

Thứ tư là sự mất kết nối với cảm xúc tích cực. Có một điều thú vị là người trẻ "già" không phải vì họ lớn tuổi, mà vì họ mất khả năng tận hưởng niềm vui đơn giản. Tuổi 20 mà không còn hứng thú với âm nhạc, phim ảnh, không còn thấy háo hức với những điều mới mẻ thì đó mới là "già" thật sự. Khi con tim nguội lạnh trước cuộc sống, bạn sẽ trông mệt mỏi, nghiêm nghị, và người khác dễ nhận ra điều đó.

Cuối cùng là cách ăn mặc và thái độ sống. Không ít cô gái 20 tuổi lại chọn phong cách ăn mặc, trang điểm và ứng xử "già dặn" để chứng minh sự trưởng thành. Nhưng đôi khi, chính sự "trưởng thành sớm" ấy khiến họ đánh mất nét tự nhiên, trong sáng. Một cô gái 22 tuổi mặc như người 32 tuổi, nói chuyện quá chín chắn, ít cười, tất cả khiến người khác cảm nhận rằng cô "già" hơn tuổi thật.

Sau khi nhìn lại, tôi nhận ra rằng "bị chê già" không phải là lỗi của tuổi tác, mà là dấu hiệu cho thấy mình đang đánh mất sự tươi mới trong tâm hồn. Và tôi đã quyết định thay đổi để giữ được sự trẻ trung, không chỉ ở vẻ ngoài mà còn trong cách sống.

Tôi duy trì lối sống lành mạnh:n gủ đủ giấc, ăn uống cân bằng, tập thể dục thường xuyên. Khi cơ thể khỏe mạnh, da sáng, mắt sáng, tinh thần phấn chấn, bạn sẽ tự nhiên toát lên năng lượng tích cực. Đó là "thần thái" mà không loại mỹ phẩm nào có thể mang lại.

Ngoài ra, tôi cười nhiều hơn, than vãn ít đi. Một nụ cười không chỉ giúp bạn trẻ hơn mà còn khiến người khác cảm thấy dễ chịu khi ở bên. Người hay than phiền thường khiến năng lượng của bản thân bị "già" đi nhanh chóng. Hãy học cách nhìn vấn đề nhẹ nhàng hơn, cho phép bản thân sai và cười trước những điều chưa hoàn hảo.

Bên cạnh đó, tôi học cách buông bỏ và yêu bản thân. Tuổi 20 là giai đoạn dễ tổn thương bởi những kỳ vọng của người khác. Hãy nhớ rằng, không ai sống thay bạn cả đời. Đừng cố gắng sống để được công nhận. Thay vào đó, hãy dành thời gian để hiểu mình thích gì, muốn gì. Khi bạn yêu chính mình, bạn sẽ tự nhiên biết cách chăm sóc bản thân và sống tích cực hơn.

Tôi cũng giữ cho mình sự tò mò và tinh thần học hỏi. Tôi nhận ra rằng những người trẻ trung nhất không phải là người trẻ tuổi, mà là người luôn ham học hỏi. Dù ở tuổi 45, tôi vẫn thích học những điều mới, từ việc dùng ứng dụng công nghệ đến trồng cây hay nấu món ăn mới. Khi còn giữ được sự tò mò, bạn vẫn đang "trẻ" trong tâm trí mình.

Cuối cùng, tôi ở cạnh những người mang năng lượng tích cực Con người là tấm gương phản chiếu lẫn nhau. Nếu bạn thường xuyên ở bên những người than phiền, bi quan, bạn cũng dễ bị kéo xuống. Ngược lại, nếu bạn kết nối với những người yêu đời, bạn sẽ thấy mình trẻ lại. Đôi khi, chỉ cần một người bạn luôn mỉm cười và biết tận hưởng cuộc sống cũng đủ giúp bạn trẻ thêm vài tuổi.

Tuổi trẻ không chỉ là con số trên giấy tờ, mà là thái độ sống. Một người 45 tuổi vẫn có thể rạng rỡ, yêu đời hơn một người 20 tuổi đầy âu lo. Và ngược lại, một cô gái 20 tuổi tràn đầy năng lượng sống có thể truyền cảm hứng cho cả những người đã qua tuổi trung niên như tôi. Điều quan trọng nhất là chúng ta phải biết giữ sự trẻ trung trong tâm hồn, dám sống, dám cười, dám mơ và không ngừng học hỏi. Bởi khi trái tim còn trẻ, thì dù thời gian có trôi đi, chúng ta vẫn luôn đẹp theo cách của riêng mình.

READ MORE
no image

 Nhiều bạn bè và người quen xung quanh tôi đang cố gắng làm việc vì sợ thất nghiệp chứ không phải vì đam mê.

Một người bạn của tôi, từng là nhân viên xuất sắc, đã xin nghỉ việc sau 3 năm vì trầm cảm. Cô ấy nói: "Em không biết mình đang sống cho ai nữa". Câu nói ấy khiến tôi day dứt rất lâu.

Ở Việt Nam, thành công trong công việc thường được xem là thước đo giá trị của một con người. Chúng ta được dạy phải "cố gắng hết mình", "chịu khó làm việc", và "thành công rồi mới được nghỉ ngơi".

Thế nhưng, chính những áp lực tưởng như bình thường ấy đang khiến không ít người trẻ rơi vào trạng thái kiệt sức, bế tắc, thậm chí mất phương hướng trong sự nghiệp.



Tôi từng chứng kiến nhiều bạn bè, từ nhân viên văn phòng, giáo viên đến lập trình viên, đều chung một nỗi sợ: sợ bị tụt lại phía sau. Mỗi sáng, mạng xã hội tràn ngập hình ảnh "người thành công" với xe đẹp, nhà sang, du lịch khắp nơi.

Trong khi đó, phần lớn người lao động phải đối mặt với deadlines dồn dập, quản lý khắt khe và môi trường cạnh tranh căng thẳng. Kết quả là, không ít người làm việc 10-12 tiếng mỗi ngày, ăn vội bữa trưa trước máy tính, về nhà chỉ muốn... ngủ cho quên mệt.



Áp lực nghề nghiệp không chỉ đến từ công việc, mà còn từ văn hóa xã hội. Gia đình kỳ vọng con "có việc ổn định", "làm ở công ty lớn", "lên chức sớm". Mỗi khi họp lớp hay gặp họ hàng, những câu hỏi như "giờ làm chỗ nào rồi?", "lương có khá không?", "bao giờ mua nhà?" vô tình trở thành gánh nặng tâm lý.

Dần dần, người ta không còn làm việc để phát triển bản thân, mà chỉ để đáp ứng kỳ vọng của người khác.

Tôi nghĩ, điều đáng sợ nhất không phải là làm việc vất vả, mà là mất đi cảm hứng sống.

Để giảm bớt áp lực nghề nghiệp, tôi tin rằng chúng ta cần thay đổi cả tư duy cá nhân lẫn văn hóa tổ chức.


- Về cá nhân, mỗi người nên học cách đặt giới hạn cho bản thân, hiểu rằng nghỉ ngơi không phải là yếu kém.


- Về phía doanh nghiệp, cần tạo môi trường làm việc nhân văn hơn, nơi nhân viên được lắng nghe, được tôn trọng, và có cơ hội phát triển chứ không chỉ bị ép sản lượng.



Cuối cùng, tôi nghĩ điều quan trọng là xác định rõ giá trị sống của mình. Thành công không chỉ là thăng tiến, mua nhà, hay kiếm nhiều tiền, mà còn là được bình an, được sống đúng với năng lực và cảm xúc thật của mình.



Khi mỗi người học cách yêu nghề và yêu chính mình, áp lực nghề nghiệp sẽ không còn là nỗi sợ, mà trở thành động lực để chúng ta trưởng thành hơn.

READ MORE
Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2025
no image

 Một căn hộ tầm trung 60–70 m2 ở quận Bình Thạnh, Tân Bình hay Thủ Đức bây giờ có giá khoảng 3–4 tỷ đồng. Dù ngân hàng hỗ trợ vay 70%, thì với mức thu nhập của vợ chồng tôi khoảng 40 triệu mỗi tháng, tiền trả góp hàng tháng cũng lên đến 18–22 triệu, chưa kể chi phí sinh hoạt, nuôi con, gửi xe, học phí... Thế là, như nhiều người khác, tôi bắt đầu mở rộng vùng tìm kiếm về khu vực xa hơn như Bình Dương, Đồng Nai (cũ) – nơi được quảng cáo rầm rộ những dự án "chỉ từ 1 tỷ đồng mỗi căn, sổ hồng riêng, trả góp 20 năm".

Thoạt nghe thì có vẻ rất hấp dẫn, nên mỗi cuối tuần, tôi lại xuống tận nơi xem nhà mẫu, nghe nhân viên môi giới bất động sản miêu tả cuộc sống "xanh, yên bình, tiện nghi, kết nối nhanh về trung tâm Sài Gòn chỉ khoảng 30 phút". Tôi gần như bị thuyết phục và suýt nữa đã xuống tiền mua nhà.

Nhưng rồi, một người bạn đã cho tôi một cái nhìn hoàn toàn khác. Bạn mua căn hộ ở Dĩ An, Bình Dương với giá rẻ hơn ở TP HCM gần một nửa. Nhưng bù lại, mỗi sáng, bạn phải rời nhà từ lúc 6h sáng để đi làm, và trở về khi đồng hồ đã điểm 8h tối. Vợ bạn làm gần nhà nên đỡ hơn, còn bạn thì lúc nào cũng mệt mỏi. Dần dần, căn hộ ở Bình Dương trở thành nơi để ngủ, chứ không phải là "tổ ấm".

Nghe chuyện của bạn, tôi nhận ra, đôi khi rẻ hay đắt không nằm ở giá tiền, mà ở cách chúng ta định giá cuộc sống. Một căn nhà rẻ hơn một tỷ nhưng lấy đi mỗi ngày 4 tiếng di chuyển, sức khỏe hao mòn, thời gian bên gia đình bị cắt giảm... liệu có còn là món hời? Chúng ta đi làm để có cuộc sống tốt hơn, chứ không phải để trả giá bằng chính quỹ thời gian và tinh thần của mình.

Với tôi, "làm ở đâu, mua nhà ở đó" không phải là khẩu hiệu sang chảnh, mà là lựa chọn thực tế. Khi chưa có đủ lực để mua nhà trung tâm Sài Gòn, tôi chọn thuê một căn hộ nhỏ gần công ty, gần trường của con, gần bệnh viện và bạn bè. Mỗi sáng, tôi có thể thong thả uống ly cà phê trước khi vào làm. Giá thuê nhà gần 10 triệu mỗi tháng, bằng nửa tiền trả góp một căn nhà xa, nhưng đổi lại, chúng tôi có thêm hai, ba tiếng mỗi ngày cho con, cho bản thân, và cho cuộc sống.

Mỗi tối, tôi còn đủ thời gian đọc truyện cho con nghe trước khi đi ngủ. Đúng là tôi chưa có nhà riêng, nhưng cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình đáng sống hơn nhiều so với việc sở hữu một căn nhà rẻ ở xa thành phố. Nhiều người bạn đồng trang lứa của tôi cũng chọn mua nhà xa, với lý do "đầu tư cho tương lai". Nhưng thực tế, sau vài năm, họ bắt đầu cho thuê lại nhà, quay về thành phố thuê căn hộ nhỏ để sống.

Khi bước vào độ tuổi này, suy nghĩ chín chắn hơn, tôi tin sở hữu nhà không quan trọng bằng việc có thời gian và năng lượng cho cuộc sống của mình. Một căn nhà là tài sản, nhưng thời gian, sức khỏe, sự bình yên mới là vốn quý thật sự. Vì vậy, nếu bạn đang cân nhắc giữa việc mua nhà xa để "thoát kiếp ở thuê" hay tiếp tục thuê nhà gần chỗ làm, tôi nghĩ câu trả lời nằm ở việc: Bạn muốn có một căn nhà để ở, hay chỉ là một căn nhà để có trốn đi về?

**************************************

Sáng nay Hà Nội vào Thu tiết trời se lạnh, mình ngồi nhâm nhi cốc Trà Nóng với thằng bạn thân cùng quê lên Thủ Đô lập nghiệp, định ôn lại chuyện xưa. Ai ngờ, cả buổi nó chỉ than thở về khoản nợ mua nhà. Vợ chồng nó dành dụm được ít tiền, vay ngân hàng 1,5 tỷ để mua căn chung cư. Hai năm đầu, lãi suất ưu đãi 6%, tưởng ổn. Nhưng giờ lãi thả nổi, vọt lên hơn 10%/năm. Đảo nợ thì bị phạt, tính ra sau hai năm chắt chiu, nợ vẫn y nguyên 1,5 tỷ. Nó thở dài, bảo căn nhà niên hạn 50 năm mà trả nợ chắc mất 20 năm, áp lực bủa vây tứ phía.

Theo quan điểm của người Việt Nam thế hệ cũ phải an cư mới lạc nghiệp. Rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp ở tỉnh lẻ lập nghiệp ở mảnh đất này lao đầu làm việc, không dám nghỉ, chẳng dám đi chơi, ăn uống tằn tiện để trả nợ để có được căn nhà của riêng mình. Căn nhà mơ ước hóa thành gánh nợ, trói chặt cuộc sống. Giá nhà đất Hà Nội thì tăng vù vù, kế hoạch mua nhà của mình cứ teo tóp dần, nhà nhỏ hơn, xa hơn, nợ dài hơn. Nhiều bạn trẻ thế hệ 8x-9x đã có những suy nghĩ hiện đại sống cho hiện tại khi không mua nhà mà thuê nhà phục vụ nâng cao cuộc sống.

Nhiều bạn trẻ có thu nhập ở mức trung bình khá ở Hà Nội họ dùng tiền tích lũy để thuê nhà, mua ô tô, sống thoải mái hơn. Thuê căn hộ 6-10 triệu/tháng, còn tiền dư thì đi du lịch, cho con ăn nhà hàng, vợ chồng mua những bộ quần áo, giầy dép, túi xách hợp thời trang với những dịp sale giá cả hợp lý. So với mua nhà, vay 2-3 tỷ, trả góp 15-20 năm, mỗi tháng còng lưng trả hàng chục triệu, họ sẽ được hưởng thụ cuộc sống hiện tại sung sướng, đỡ áp lực hơn nhiều.

Họ luôn tìm những căn nhà mới để ở, lúc làm ăn khá, thuê nhà xịn; lúc khó khăn, chuyển chỗ rẻ hơn, cuộc sống sẽ năng động phù hợp với công việc, sinh hoạt của mình. Nhà thuê gần công ty, gần trường con, tiết kiệm thời gian, tiền xăng. Quan trọng là chẳng lo nợ nần, chẳng sợ biến cố bất ngờ như mất việc hay lãi suất tăng.

Mua nhà là mơ ước, nhưng với họ sống vui, sống khỏe, lo được cho con cái những điều cơ bản nhất với cuộc sống ở Hà Nội mới là điều đáng giá. Không chấp nhận gánh nợ cả đời, hưởng thụ cuộc sống xứng đáng công sức mình bỏ ra miễn sao hài lòng với những gì mình có là được.

READ MORE
Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2025
no image

 Cùng học hỏi cách sử dụng thời gian trong một ngày của một người có gia đình, bận rộn với công việc. Rồi bạn sẽ học hỏi được cách sử dụng thời gian hữu ích

******************************

Từ khi biết sắp xếp công việc, việc nhà, việc cá nhân, tôi nhận ra thời gian không thiếu như nhiều người than vãn.

Mỗi sáng ra khỏi nhà lúc 6h để đưa con đi học. Thu nhập từ các việc của tôi mỗi tháng gần 80 triệu đồng, có nghĩa là không hề rảnh rỗi hoặc không quá thư giãn kiểu lên công ty rình vắng sếp thì bật máy xem phim.

Nhưng bạn biết không? Tôi vẫn có thời gian nấu bữa sáng và cơm mang đi làm. Buổi tối, tôi vẫn có thời gian dành một tiếng để vận động, sắp xếp thời gian sinh hoạt gia đình.

Cuối tuần tôi mới nấu những món cầu kỳ, còn ngày thường thì chế biến đơn giản thôi, có gì trong tủ lạnh thì nấu đó: Cơm nguội, mì, phở, bánh mì mềm..., chẳng có gì là phức tạp.

Nhiều người hay nói "bận quá không có thời gian nấu ăn"", nhưng thật ra, "bận" chỉ là cách nói khác của việc chưa biết sắp xếp. Tôi cũng đi làm đủ tám tiếng một ngày, có khi về còn mang việc về nhà, nhưng nếu chịu khó dậy sớm hơn 15 phút, chuẩn bị nguyên liệu sẵn từ tối hôm trước, thì mọi việc vẫn đâu vào đấy.

Tôi không chỉ áp dụng cách sắp xếp cho chuyện nấu ăn, mà gần như mọi hoạt động trong ngày đều có khung giờ rõ ràng. Sáng sớm, tôi dậy lúc 5h30. Trong 30 phút đầu, tôi không đụng vào điện thoại, chỉ pha một ly nước ấm, giãn cơ nhẹ và chuẩn bị bữa sáng. Đó là khoảng thời gian tôi thích nhất, vì đầu óc tỉnh táo, yên tĩnh, không ai làm phiền.

Đưa con đến trường xong là tôi đến công ty. Giờ nghỉ trưa, tôi không lướt mạng hay nằm lười, mà dành ra 20 phút để đọc tin, lên kế hoạch cho buổi chiều hoặc giải quyết việc cá nhân.

Buổi tối, tôi chia ra các khoảng thời gian là "giờ gia đình" cùng ăn cơm, trò chuyện, rửa chén, dọn dẹp. Sau đó, tôi dành đúng một tiếng để vận động, đạp xe, đi bộ, tập gym. Vừa là luyện sức khỏe, vừa là cách xả stress nhẹ nhàng.

Trước khi đi ngủ, tôi dành 15 phút để dọn lại bàn làm việc, soạn quần áo cho hôm sau và ghi nhanh vài việc cần làm.

Theo tôi, thật ra thời gian không bao giờ "thiếu" nếu mình chủ động. Một ngày ai cũng có 24 tiếng, khác biệt nằm ở chỗ ta phân chia và dùng nó như thế nào. Tôi chọn cách chia nhỏ từng việc, ưu tiên những gì thật sự cần thiết và bỏ qua những thứ không quan trọng, như không nằm xem clip ngắn vô bổ.

Nhiều người thường đợi khi có thời gian mới tập thể dục, mới đọc sách, mới nấu ăn cho con. Nhưng tôi nghĩ ngược lại: Phải làm những việc đó rồi mới thấy mình có thời gian. Vì chính những hoạt động nhỏ, lặp lại mỗi ngày, mới giúp cuộc sống có nhịp điệu, có ý nghĩa và không bị công việc cuốn trôi.

*************************************

Mình mạn phép chia sẻ những việc của mình rất giống TG để trả lời câu hỏi của bạn.

''Ngày mới'' của mình bắt đầu từ 17h hôm trước. Sau khi kết thúc cv ở vp thì đón 2 bé từ trường về nhà tắm cho từng bé và ăn nhẹ rồi chở chúng đi học thêm. Trên đường về mình ghé chợ chuẩn bị bữa tối và cả bữa sáng, bữa trưa của ngày hôm sau. Tầm 18h mình sẽ bắt nấu ăn song song bật cái TV ở phòng bếp ngó qua vài tin tức buổi chiều. Chừng 19h vk đi làm về cũng là lúc bữa tối, bữa sáng, bữa trưa hôm sau đã xong và là lúc mình dắc xe đi đón 2 đứa con về. Ngay sau khi đưa chúng vào nhà mình chạy ào ra sân tennis mần 2-3 game đến 21h về . Trong lúc ăn bữa tối là Lúc các con đã ăn xong và bắt đầu ngồi học bài. Tầm 21h30 mình ktra cặp, vở các con, kiểm tra bài và chuẩn bị quần áo, sách vở ngày hôm sau cho chúng. 22h kính cong cả nhà tắt đèn đi ngủ

5h30 sáng mình thức dậy và nấu mới nồi cơm, thức ăn thì hâm lại, 6h15 các con dây ăn sáng và mình chở đi đến trường. Trước khi ra khỏi nhà không quên chuẩn bị cho vk 1 gigo bữa trưa. Vậy là 8h mình có mặt chổ làm.

Thứ 7, CN thì giặt và ủi quần áo cho cả nhà...

Nếu biết sắp xếp và đặc biệt chịu khó làm những việc không tên nói trên sẽ vẫn còn dư thời gian cho nhiều việc khác. Quan trọng là phải tập thành thói quen và không lười biếng thì làm được hết.

*****************************

tác giả có phần giồng mình, 5h25 dậy. Bữa sáng nhà mình thường các món, nui xào bò, mỳ ý , bánh mì ốp la, mì tôm với thịt bò và chả hoặc xôi hay cơm chiên .Những món này làm tầm 30 phút là xong, tất nhiên thịt bò bạn nên ướp từ tối qua, còn những món nước nấu lâu như hủ tiếu, bún bò, mì quảng thì mình hay nấu cuối tuần có thời gian hơn. 1 Tuần mình đi chợ 2 hoặc 3 lần tùy vào lượng thức ăn cần, nếu hôm nào đi chợ thì khi làm đồ ăn sáng xong cỡ 6h5 là mình đi chợ luôn và 6h30 là mình về nhà rồi, mình sẽ làm sơ chế qua đồ đi chợ và chuẩn bị ướp sơ đồ ăn cho buổi chiều và cơm cho mình đem theo chỉ đơn giản bữa tối đồ ăn mình sẽ để riêng 1 phần cho hôm sau, mình sẽ làm nóng lại và đem theo vì buổi trưa tại cơ quan mình cũng làm nóng lại. 6h50 mình chở con đi học và 7h mình ghé công viên tập thể dục như đi bộ nhanh hoặc chạy bộ nhẹ hoặc có khi tham gia các nhóm trong công viên. 7h30 là mình về nhà và 8h mình ra khỏi nhà đi làm

********************************

Các bạn không tin nhưng tác giả đang làm như thế. Và tôi cũng giống tg, thực hành việc này từ khi lập gia đình đến nay hơn 10 năm, chưa bao giờ ăn bên ngoài, không phải vì không có tiền mà vì bảo vệ sức khỏe, ăn uống lành mạnh. Các con tôi giờ cũng y chang, không bao giờ ăn bánh kẹo nước ngọt hay đòi ăn sáng ngoài đường. Vẫn cafe sáng tại nhà, vẫn đi làm, vẫn đưa con đi học, vẫn có 1 tiếng tập luyện tại nhà, vẫn có thời gian thưu giãn, vẫn dạy con học mỗi tối, vẫn kiếm được tiền để đảm bảo cuộc sống gia đình, vẫn du lịch...Tôi thấy thời gian 24h mỗi ngày là đủ với mình.

********************************

Lương của bạn chỉ tầm manager thôi và tôi trên bạn 2 cấp nhưng sáng vẫn thiền, yoga, thở, gym, phơi nắng, nấu ăn, ăn sáng, chăm sóc bản thân & gia đình, trưa ăn xong lại đi bộ 20 phút. Tối về đi siêu thị/chợ vì tôi ko thích ăn đồ để lâu trong tủ lạnh, rồi ăn tối, coi TV, chăm sóc bản thân & ngâm chân, đọc sách rồi đi ngủ lúc 9:30pm mỗi tối. Tôi quản lý 13 công ty & hàng ngàn nhân viên nên họp hành và bận rộn tiệc tùng mỗi ngày nhưng không bỏ ngày nào việc tập luyện và chăm sóc bản thân như trên hết dù là đi công tác

Tự làm hết vì ko thích người khác nấu nha. Có giúp việc nhưng chỉ để rửa rau củ chén bát và giặt giũ và lau nhà. Quan trọng vấn đề ko phải là có giúp việc thì nhàn hơn bởi khối lượng công việc của tôi dù có giúp việc thì vẫn nhiều hơn của 1 Quản lý gấp nhiều lần. Tuy nhiên có 2 vấn đề giúp tôi vẫn làm được rất nhiều thứ đó là 1. Cách làm việc khoa học và sắp xếp mọi thứ khoa học mà 1 lãnh đạo cấp cao có mà tôi không thấy nhân viên người Vietnam có. Năng suất lao động và khả năng xử lý công việc của các mangager người Vietnam chưa sống và lớn lên ở nước ngoài thường chỉ bằng 60% của chúng tôi. 2) tôi khuyên mọi người nên đi Thiền để rồi tâm trí thanh tịnh & tràn đầy trí tuệ, khi đó khả năng xử lý vấn đề và đối diện vấn đề sẽ rất đơn giản và bạn sẽ có khả năng giải quyết mọi việc nhanh hơn. Thêm vào đó thân tâm bạn không hề mệt bởi não bộ tiêu tốn nhiều năng lượng nhất khiến bạn kiệt sức cho những điều không đáng có. 3. Khi bạn học các khoá như Landmark...cùng với Thiền bạn sẽ thấy mọi việc đều có thể và việc bạn nghĩ bạn không có thời gian làm việc này hay việc kia vì cuộc sống quá bận chẳng qua dều bắt nguồn từ rào cản tâm lý và lý do bạn tự tạo ra để bao biện cho sự lười biếng của mình. Hãy tham gia các giải chạy hay leo núi 42km như mình đã làm chục lần bạn sẽ học được cách chiến thắng bản thân và cụ thể là cái tâm luôn muốn bỏ cuộc hoặc tự nghĩ rằng mình không thể. Thêm nữa, ngủ sớm giúp bạn dậy sớm và rồi bạn sẽ có 1 ngày dài hơn để làm rất nhiều việc mà không cảm thấy bị cạn năng lượng tâm - thân. Cuối cùng là chế độ ăn uống phù hợp với thể trạng và tuổi tác cũng sẽ giúp bạn tràn đầy năng lượng và trí tuệ. Btw, mình 50t nhưng không ai biết điều đó và các bạn 9x vẫn thường xuyên theo đuổi và các chị 8x vẫn thường xuyên gọi mình là em!

******************************

Cùng 1 vị trí, áp lực, khối lượng công việc...nhưng có người bận từ sáng đến khuya, có người chỉ làm mấy tiếng. Mỗi người có khả năng sắp xếp và tốc độ xử lý công việc khác nhau. Lương mình trung bình 200tr, mình vẫn rất thoải mái về mặt thời gian và làm việc chỉ dùng khoảng 50-60% công suất bản thân ( tính mình hơi lười  ). Chúng ta hay nghĩ rằng, điều mình làm không được thì người khác cũng thế, điều này cũng dẫn đến trong môi trường làm việc có những người luôn làm việc ung dung lại lúc nào cũng hoàn thành tiến độ công việc tốt nhưng hay bị đố kỵ.

****************

tui làm nghề thuốc tây khám chữa bệnh từ 6h đến 21h thiệt là ko có thời gian cho bản thân ko ngày lễ ko cuối tuần,bạn làm 8 tiếng có cuối tuần thật là 1 hạnh phúc

*****************************

Mình 5h10 dậy, tập thể dục 30 phút(trong lúc thể dục thì bấm nồi cơm hâm lại)-> 5h45 gọi thằng anh lớp 7 dậy, pha 1 ly ngũ cốc mixed 6 loại hạt cho uống, rồi ăn 1 chén cơm chà bông, bé tự đi học bằng xe đạp-> 6h25 gọi thằng em lớp 1 dậy, cho uống ngũ cốc và 1 chén cơm như thằng anh lớp 7->6h45 chở cu em đi học-> 7h về nhà, pha cà phê, chuẩn bị cơm trưa,->8h có mặt công ty -> 5h chiều về ghé chợ mua đồ ăn, đón cu em, sơ chế đồ ăn, 6h dạy cu em học anh văn, trong khi cu em học thì cu anh tự học anh văn, 6h45 quay video cu anh học anh văn, 7h chiên xào đồ ăn, 7h30 cả nhà ăn tối-> 8h30: chồng dạy cu em học, mình dạy toán, văn cho cu anh, tranh thủ cu anh làm bài, mẹ đi tắm 15 phút, ..... 10h30 cu em ngủ, 11h mẹ và cu anh đi ngủ. Hành trình lặp lại ngày hôm sau.

****************************

Bạn nói đúng. Tôi cũng làm hành chánh từ 8-17 giờ, nhưng đều thu xếp đi chợ hàng ngày, nấu ăn ngày hai bữa cho chồng con, và tập thể dục mỗi ngày nửa giờ trước khi tắm đi làm. Tôi ngủ lúc 10 giờ đêm, dậy lúc 5g45 (tự tỉnh, không đặt báo thức). Ai cũng có 24 giờ, quan trọng là sắp xếp sao cho phù hợp. Mấy người than không có thời gian cho việc nọ việc kia là vì không biết quản lý thời gian.

***************************

Không có vụ: Giỏi việc nước đảm việc nhà đâu. Tôi khẳng định.

Nhưng mà chắc chắn có hạnh phúc với lối sống Chánh Niệm. Hạnh phúc trong mọi hoàn cảnh dù là: nghe chim hót trong vườn, ngắm hoa, rửa chén, lau nhà, chùi toa lét, học với con... thời gian nào cũng là dành cho mình, mình sẽ có hạnh phúc vì mình có mặt tỉnh thức 100%

*************************

Ui, mình cũng giống tác giả, cơ mà thu nhập chưa bằng một nửa hihi, tặng các bạn cuốn sách "Lợi mỗi ngày 1 giờ" của cụ Nguyễn Hiến Lê.


mình chia sẻ việc nhà của mình, sáng 5g sáng dậy cơm nước cho cả nhà, 7g đưa con đi học và mình đi làm, 5g chiều rước con, về cơm nước tắm rửa cho con trước, con ăn xong hết mình mới nấu đồ ăn người lớn, bỏ đồ vào máy giặt, mình có bếp hẹn giờ nên nấu cũng đơn giản, mình thường hầm canh, kho, luộc là chủ yếu. trong tgian nấu vừa hẹn giờ vừa chơi với con, nhiều lúc lấy rau ra cho con nhặt phụ. chồng mình làm về trễ lắm tầm 9,10g tối mới về, nên cơ bản là việc nhà mình làm hết, 9g cho con ngủ rồi mình lau nhà dọn dẹp, rửa chén, thấy cũng nhanh gọn lắm, không tốn nhiều tgian đâu. chắc nhà mình ở chung cư cũng nhỏ và rất ít đồ đạc nên dọn dẹp khỏe lắm. mà lương mình thấp hơn tác giả, mình chỉ bằng 1/3 lương của tác giả thôi, nên thật sự ngưỡng mộ tác giả quá giỏi.

READ MORE
Thứ Tư, 22 tháng 10, 2025
Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2025
no image

 Chồng tôi ra nước ngoài nửa tháng, cháu nhỏ ngày ngày gọi điện cho tôi. “Cô ơi, cô về đi” Thầm nghĩ ở nhà một mình cũng chán, tôi quyết định về nhà mẹ đẻ vài hôm. Hôm sau, khi tôi đang rửa mặt, mẹ tôi đi tới đứng bên hông cửa trò chuyện với tôi. Hỏi tôi “hôm nay muốn ăn món gì.” Tôi đáp, “sao cũng được.” Bà ấy bảo, “con cứ nói đi, để mẹ mua.” Tôi cảm nhận được sự ân cần và chăm sóc của bà ấy, không khỏi trêu ghẹo, “Mẹ tốt với con như thế từ bao giờ vậy?” Bà ấy ngại ngùng lườm tôi một cái rồi lại giận dỗi nói, “Mẹ biết, ngày trước là mẹ không tốt. Mẹ có lỗi với con nhưng sau này mẹ sẽ thay đổi. Con xem mấy năm qua, có phải mẹ đã sửa đổi nhiều rồi không?” Bà ấy như vậy tôi thấy không quen, đành lấp liếm nói. “Con đang rửa mặt đây, mẹ ra ngoài trước đi. Trong khoảnh khắc cửa đóng lại, nước mắt chợt tuôn rơi. Bà ấy đã vạch trần rất nhiều chuyện cũ mà tôi chôn sâu nơi tận cùng ký ức. Kể cả Đương Đương, cô bạn thân nhất của tôi, cũng không biết hồi nhỏ tôi sống thế nào, chỉ loáng thoáng biết rằng ngày ấy tôi rất đáng thương. Tôi sinh ra trong những năm 80, là thời kỳ kinh tế tăng trưởng như gió. Khi tôi ra đời thì trong nhà đã có tivi, máy may. Phải hiểu rằng ở thời đại ấy, gia đình nào có những vật dụng giá trị như vậy đều là nhà giàu. Lúc mới sinh tôi rất hạnh phúc. Hồi ấy trong nhà chỉ có một đứa bé là tôi. Hai người cô của tôi đều chưa lấy chồng, ngày ngày không phải người này chơi với tôi thì cũng là người kia dỗ tôi ngủ. Theo lời của họ thì hồi nhỏ tôi rất thông minh, hoạt bát, khéo mồm, khéo miệng. Chưa tới một tuổi, tôi đã biết nịnh hót, nói là “sau này lớn lên sẽ hiếu kính với ông bà và các cô.” Cứ như vậy tới khi tôi 6 tuổi. Các cô đều dần đi lấy chồng. Sau khi cha tôi đi xa làm ăn, mẹ tôi bắt đầu mê chơi bài. Từ đó mẹ tôi chơi suốt một ngày ba buổi, không sót buổi nào. Còn việc tôi có ăn no hay không, có mặc ấm hay không đều không quan trọng bằng bài bạc của bà ấy. Một ngày mùa đông nọ, cô nhỏ của tôi về nhà, thấy tôi bị nhiễm lạnh tới mức nước mũi chảy ròng ròng. Cô liền hỏi mẹ tôi đâu rồi? Tôi đáp,  “bà ấy đang chơi bài” Cô tôi bèn vào phòng lấy quần áo mặc cho tôi, tức giận vô cùng “Mẹ cháu không phải là người. Từ sáng tới khuya chỉ biết bài bạc. Chết luôn trên bàn bạc cho xong. Trời lạnh thế này còn cho cháu ăn mặc phong phanh vậy hả? Có ai làm mẹ mà như thế không?” Lần đó tôi nghe thấy cô tức giận trò chuyện rất lâu với ông bà nội của tôi trong phòng, cũng nghe thấy bà tôi than thở, “gia môn bất hạnh. Giờ cha mẹ còn sống vẫn chăm nom được con bé, tới lúc cha mẹ đi rồi, con bé sẽ đáng thương lắm.” Cô nhỏ của tôi là người thẳng tính, tới lúc mẹ tôi về, cô ấy lập tức chỉ trích mẹ tôi. Mẹ tôi bực bội nói, “Đáng thương gì chứ? Nó chết lạnh hay chết đói rồi?” Tôi hôm ấy mẹ tôi mắng chửi tôi rất lâu, cảnh cáo tôi không được tiếp tục mách với ông bà và cô tôi nữa. Hồi ấy tôi còn quá nhỏ, nhưng trong lòng đã tích tụ rất nhiều căm hận và uất ức. Có lần tôi bị sốt cao, bà ấy đi chơi bài về hỏi tôi,  “tại sao lại nằm trên giường.” Tôi đáp, “tôi rất mệt.” Bà ấy bực bội bảo, “mệt thì đi bác sĩ khám, bảo tao làm gì? Tao biết khám bệnh à? Bảo cô mày dẫn đi ấy.” Cô cả của tôi cũng nghe về những chuyện này, âm thầm bảo tôi “cháu phải cố học thật giỏi, xuất sắc hơn người rồi đừng để ý tới mẹ cháu. Giờ mẹ cháu không quan tâm tới cháu. Tới lúc mẹ cháu già thì cháu cũng mặc kệ bà ấy.” Tôi nghe theo lời cô tôi, cố gắng nắm bắt mọi cơ hội để giúp bản thân tiến tới. Cho nên thành tích học tập của tôi luôn xếp hàng đầu. Khi đó thường là ông bà tôi chăm lo cho tôi. Tuy mẹ chẳng để ý đến tôi nhưng kinh tế trong nhà còn tàm tạm. Năm tôi mười mấy tuổi, cha tôi kinh doanh thất bại, quay về nhà. Đây mới là sự khởi đầu của tai họa. Trong nhà không có cơ sở kinh tế, cha mẹ tôi cãi nhau suốt ngày. Tôi thường trở thành nơi trút giận của họ. Nhưng tính tôi ngang ngạnh không bao giờ để họ trút giận lên người mình, cho nên thường bị đuổi đánh, phải chạy tới nhà ông bà nội để lánh nạn. Cũng may sau khi kinh doanh thất bại, dù tính cách của cha tôi thay đổi rất lớn nhưng cha vẫn cực kỳ sợ ông nội tôi. Tôi không biết mấy năm đó làm thế nào mà tôi có thể sống nổi.

Thấy trẻ con nhà khác có đồ chơi mới, tôi vốn là người kiêu ngạo, dù hâm mộ đến chết cũng không lộ ra bất kỳ sự mong mỏi nào. Sau khi việc kinh doanh thất bại, gần như ngày nào cha mẹ tôi cũng cãi nhau, tôi sống với ông bà nội là chính. Thỉnh thoảng các cô tôi cũng đón tôi đi, tôi cũng dần trở nên nhạy cảm và kiêu ngạo. Những chuyện này là điều cấm kỵ trong lòng tôi, không muốn nhắc tới với bất kỳ ai. Nhưng trong thị trấn nhỏ nào có gì là bí mật. Nhớ lại có một lần trong trường có một người bạn gia cảnh khó khăn, trường phát động quyên góp, tôi quyên góp tiền ăn một tuần của mình. Giáo viên chủ nhiệm đứng trước lớp nói, “Mọi người coi đi, nhà Tình Tình khó khăn như vậy mà bạn ấy còn quyên góp nhiều thế này.” Tất cả mọi người đều quay ra nhìn tôi. Còn tôi thì thấy mặt mình nóng bừng, không thể ngẩng đầu lên nổi. Giáo viên chủ nhiệm đã vạch trần sự khốn cùng của tôi trước mặt mọi người, không thể trốn tránh. Dưới những món nợ chồng chất và những cuộc tranh chấp không ngừng, cuối cùng tôi cũng thi lên đại học. Cha mẹ tôi cực kỳ giận dữ, vì tôi không đỗ Thanh Hoa như họ mong muốn. Tâm tình của tôi khi ấy là thế này, “Hai người suốt ngày tranh cãi ầm ĩ. Trong nhà chẳng có lúc yên tĩnh, còn mong con thi đỗ Thanh Hoa. Đại học thì đỗ rồi nhưng học phí vẫn bặt vô âm tín.” Lúc cô cả gọi điện cho tôi, tôi nói với cô ấy. Cô tôi thở dài, “đây là số mệnh của con rồi. Sao con lại vớ phải cha mẹ như vậy chứ? Chẳng có chút trách nhiệm nào cả. Cái đức hạnh ấy thì sinh con làm gì không biết. Đúng là nghiệp chướng.” Mấy hôm sau, cô cả gửi cho tôi tiền học phí năm đầu tiên. Mẹ tôi ngượng ngùng, bảo tôi cảm ơn cô. Cô cả tôi bảo với bà ấy, “Con bé đã lên đại học rồi. Chị cũng trung tuổi rồi. Đời này định sống như thế mãi sao? Dù chị không nghĩ cho con bé thì cũng nghĩ đến tuổi già của mình chứ? Nhà người ta, con cái học kém, cha mẹ buồn phiền. Nhà chúng ta, con bé giỏi giang hơn người, nhìn là biết tương lai sáng lạn. Chị phá hỏng cuộc đời của con bé, mà chị cũng chẳng có tiền tiết kiệm, về già chị định sống thế nào? Anh trai em chắc cũng chẳng gượng dậy nổi, hi vọng duy nhất của chị là con bé, sao chị lại để em đưa tiền cho con bé đi học? Đứa nhỏ này là người thông minh nhất họ nhà mình, kiểu gì chị cũng phải nuôi con bé tới khi nó tốt nghiệp đại học đã chứ?” Không biết có phải những lời này của cô đã thực sự đánh thức mẹ tôi hay không?

Sau khi tôi lên đại học không lâu, mẹ tôi tìm một công việc, quyết định đi kiếm tiền. Nói thực tôi rất bất ngờ nhưng cũng chẳng mấy cảm động. Mười mấy năm qua, giữa chúng tôi gần như chẳng còn sót lại chút tình thân nào. Tôi hiểu rằng bà ấy làm vậy chỉ vì cân nhắc vấn đề dưỡng lão của bà ấy mà thôi. Thực tế thì quãng thời gian tôi học đại học sau đó, bà ấy thường xuyên nói với tôi , “Để nuôi tôi học đại học, bà ấy đã phải hi sinh bao nhiêu. Nếu sau này tôi không báo đáp bà ấy, tôi sẽ bị trời đánh thánh vật, không bằng súc sinh.” Thời đại học chẳng có nhiều thời gian rảnh. Quá trình trưởng thành khiến tôi thích làm bạn với câu chữ. Nhờ thu nhập từ văn chương, tôi có thể sinh hoạt không khác bạn bè là bao. Còn tình hình thực tế trong nhà, tôi chưa từng kể với bất kỳ ai, kể cả người bạn thân nhất của tôi. Sau nhiều cay đắng và cực khổ, cuối cùng tôi cũng tốt nghiệp đại học, có thể tay làm hàm nhai. Nhờ thành tích của bản thân, tôi vào làm công ty lớn nhất của địa phương, làm việc trực tiếp với sếp lớn. Cha tôi đề nghị tôi phải giao cho ông ấy 70% thu nhập để đền đáp công ơn nuôi dưỡng của ông ấy. Tôi cười lạnh, “Cái gì mà công ơn nuôi dưỡng? Cha từng nuôi hay từng dưỡng con? Suốt ngày lê lết bên chiếu bạc, cha còn không ngại mà nói ra yêu cầu này sao? Đừng nói là 70%, một đồng con cũng không cho cha. Nếu cha làm con khó chịu, con sẽ sống mái một trận với cha. Ngày bé con không phản kháng được, nhưng giờ con cũng chẳng sợ cha.” Dứt lời, tôi đàng hoàng bỏ đi. Khi kể chuyện này cho cô cả, cô giận dữ nói, “Cha con thật vô liêm sỉ. Cũng may con là con gái, mau chóng lấy chồng rồi rời xa cái nhà này, sống cuộc đời của chính mình đi thôi.” Sau đó cô cả tôi bắt đầu thu xếp cho tôi đi xem mắt. Tôi phản kháng. Thứ nhất là vì những người đàn ông cô tôi giới thiệu đều như khắc ra từ một khuôn, gia cảnh giàu có, thu nhập khá cao, sống nề nếp an phận. Thứ hai vì từ nhỏ tôi đã thấy cha mẹ cãi nhau suốt ngày, nguyền rủa đối phương chết sớm. Tôi thực sự không có bất cứ hứng thú gì với hôn nhân. Thậm chí còn nghĩ cả đời không kết hôn cũng tốt. Cô cả thấy tôi từ chối hết thì rất không vui, hỏi tôi lẽ nào tôi không thích ai sao? Tôi đáp, tôi không thích. Cô ấy nhíu chặt mày. “Cô biết con kén chọn nhưng phải nghĩ thực tế hơn. Cha mẹ con đã như vậy rồi, con có thể lấy được người tốt đến đâu cơ chứ? Mau lấy chồng rồi sống cuộc đời của mình đi thôi.”Việc có thể rời xa gia đình này, có sức hút rất lớn đối với tôi. Nhưng tôi không mong điều đó được thực hiện, thông qua hôn nhân, trước vô vàn áp lực, tôi vẫn không chịu chấp nhận. Cô cả của tôi cũng mất hết kiên nhẫn với tôi. Chúng tôi dây dưa suốt một năm, sau đó cô cũng mặc kệ tôi. Dù cô cả có làm thế nào để bắt tôi chấp nhận số mệnh, tôi vẫn không chịu. Tôi không thể quyết định cuộc sống của mình trước khi trưởng thành. Nhưng cuộc sống sau khi trưởng thành, phải do chính tôi định đoạt. Số mệnh của tôi phải thuộc về tôi, chứ không phải ông trời. Sau đó tôi gặp ông xã tôi. Có lẽ sự chín chắn điềm tĩnh, sự dịu dàng săn sóc của anh ấy đã tạo cho tôi cảm giác như cha, như anh. Tôi rất ít khi tin tưởng bất kỳ ai, nhưng lại tin tưởng anh ấy. Tôi nhận lời yêu anh ấy, thoải mái hưởng thụ tình yêu nhưng tôi không hề có hứng thú với hôn nhân. Cho rằng đó chỉ là một tờ giấy, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Hoặc có lẽ vì tôi không biết nên kể cho anh thế nào về gia đình của mình. Dưới sự thôi thúc của thời gian, anh ấy dẫn tôi về ra mắt cha mẹ. Nhưng một năm sau đó, tôi vẫn chưa đưa anh ấy về nhà mình. Có lần anh ấy nhắc tới chuyện kết hôn. Tôi đáp, “tôi thấy sống thế này rất ổn. Tôi không thích hôn nhân.” Anh ấy sửng sốt tưởng tôi đang nói đùa, “Làm gì có người phụ nữ nào không thích hôn nhân?” Tôi trả lời, “Tôi không thích là không thích.” Anh  ấy nói “không lẽ em định sống với anh như thế này cả đời?” Tôi lẳng lặng nhìn anh ấy, “sao lại không thể?” Anh ấy nổi giận, “Em đang đùa giỡn với tình cảm của anh đấy à?” Ngày hôm ấy tôi kể cho anh nghe toàn bộ quá khứ của mình, kể suốt đêm. Anh ấy rất kinh ngạc. Anh ấy cứ tưởng rằng tôi phải là một cô bé được cha mẹ cưng chiều, nâng niu. Cho nên họ sẵn sàng bỏ ra hết thảy để bồi dưỡng tôi thành tài. Anh ấy nói, “em biết không, điểm thu hút anh nhất chính là nụ cười của em. Em luôn vui vẻ lạc quan là thế mà không ngờ em từng phải chịu đựng nhiều chuyện như vậy.” Tôi có nén nước mắt, “không vui vẻ lạc quan thì biết làm thế nào? Gặp ai cũng than thở khóc lóc ư? Em không cần sự thương hại của người khác.” Anh ấy đáp, “Anh ấy không thương hại. Anh ấy thương tiếc tôi. Những thứ cha mẹ còn nợ tôi, anh ấy sẽ bù đắp cho tôi.” Tôi hỏi anh ấy, “Tôi có một gia đình như vậy. Anh ấy vẫn còn muốn kết hôn với tôi sao?”

Anh ấy gật đầu nói, “Dù gia đình em thế nào đi chăng nữa. Đó cũng không phải là điều mà em có thể lựa chọn. Trong một gia đình như vậy mà em vẫn nỗ lực, không buông xuôi, không chấp nhận, ra sức hoàn thiện bản thân. Anh càng thấy đáng quý hơn. Anh biết tại sao em không muốn kết hôn. Em không cần thấy xấu hổ vì gia đình của mình. Anh cam đoan là tất cả mọi người trong gia đình và bạn bè của anh đều sẽ tôn trọng em.” Có lẽ những lời này của anh ấy đã làm tôi cảm động. Tôi quyết định kết hôn với anh ấy nhưng trước khi đưa anh ấy về nhà tôi vẫn lo lắng bất an. Tôi không biết sau khi gặp mặt sẽ thế nào, cũng không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng con người luôn phải tiến về phía trước không phải ư? Trước khi gặp mặt, anh ấy vẫn chuẩn bị quà ra mắt. Tôi thì rất thờ ơ, lạnh nhạt. Tôi không cảm thấy cần phải câu nệ, lễ tiết với cha mẹ tôi. Bảo anh ấy thích chuẩn bị gì thì chuẩn bị. Anh ấy nghiêm túc nói, “Anh tôn trọng em . Cho nên anh cũng sẽ tôn trọng người nhà của em.” Buổi gặp mặt rất thuận lợi. Không biết có phải phong thái của ông xã tôi đã đàn áp họ hay không hay là do rốt cuộc họ cũng tỉnh ngộ. Dù sao thì trong buổi gặp mặt đó, cách cư xử của họ rất bình thường. Ông xã tôi cực kỳ tôn trọng họ. Có lẽ với cha mẹ tôi, đời này họ luôn chơi bời phóng túng, sống vô trách nhiệm, luôn gặp phải ánh mắt mỉa mai châm chọc từ người khác, phải chăng họ chưa từng biết cảm giác được người khác tôn trọng là thế nào. Sau lần đó, mỗi dịp lễ tết, ông xã tôi đều chuẩn bị lễ lạt tới nhà tôi, trò chuyện với cha mẹ tôi, thỏa mãn tâm nguyện của họ. Có lẽ sự tôn trọng của ông xã tôi dành cho họ đã đánh thức lòng tự tôn của họ. Nói chung những thói xấu mà họ không chịu sửa đổi, dù bị tôi phản đối suốt nhiều năm lúc này bỗng có biến chuyển rất lớn. Sau tuổi 50, họ bắt đầu học cách làm cha mẹ. Ban đầu tôi cũng chẳng bận tâm. Lúc nhỏ tôi cần được chăm sóc thì hai người đang ở đâu? Giờ tôi đã trưởng thành rồi, đâu cần hai người quan tâm nữa. Ông xã lại khuyên nhủ tôi, “Không dễ gì họ mới chịu hướng thiện. Đây là câu chuyện tốt. Đừng dùng sự lạnh lùng để đẩy họ về con đường cũ. Suốt bao năm nay, lẽ nào em thực sự không cần một gia đình bình thường, ấm áp hay sao? Thực ra anh biết em vẫn rất yêu cha mẹ mình. Chẳng qua họ đã khiến em quá đau lòng nên em mới không chịu thừa nhận tình cảm của em dành cho họ. Đừng bướng bỉnh, cố chấp. Em cứ nghĩ mà xem, nếu ngày xưa họ không phóng túng ăn chơi thì sao em có thể giận dữ mà phấn đấu hết mình. Không phải anh muốn em biết ơn họ vì họ đã làm tổn thương em. Mà mong em buông bỏ oán hận vì có lẽ mọi thứ đều được sắp đặt.”

Trời xanh vốn đã định sẵn ư? Có lẽ là vậy. Nếu không vì họ, biết đâu tôi đã sớm lấy người khác, sống bình thản tuần tự, có thể giống một số cô gái được cha mẹ nuông chiều thái quá, ngây thơ, ngốc ngếch mà rơi vào tay những tên đàn ông tồi tệ. Tình yêu mà ông xã dành cho tôi vừa sâu vừa nặng. Anh ấy biết tôi không dễ dàng tin tưởng người khác nên trước khi kết hôn đã mua nhà, rồi chỉ để mình tôi đứng tên. Lại chuyển phần lớn tài sản sang danh nghĩa của tôi. Dù tôi thích gì anh ấy cũng đáp ứng hết. Tình yêu có thể khiến tư tưởng của một người trở nên ôn hòa bao dung. Tôi dần chấp nhận sự hối cải của cha mẹ. Chỉ sự khoan dung và tôn trọng mới có thể khiến một người thực sự quay đầu hối cải. Chuyện mà năm xưa tôi không làm được, ông xã đã làm thay tôi. Có lẽ sự phản đối và kháng cự của tôi năm xưa đều chưa phải cố gắng hết sức. Bây giờ họ không khác cha mẹ bình thường là bao. Họ cũng già rồi, nhưng cuộc sống về già rất tốt. Có người bảo với tôi, “Cha mẹ cháu vẫn là sướng nhất. Ăn chơi cả đời, không ngờ về già còn sướng như vậy. Đúng là được lợi quá.” Nhưng họ có thật sự được lợi hay chăng? Về mặt vật chất thì đúng là tôi rất hào phóng. Nhưng tôi hiểu rằng, vì thiếu 20 năm tình cảm nên chúng tôi không thể thân mật như những gia đình bình thường. Bảo tôi đưa tiền thì không sao cả. Nhưng bảo tôi đi du lịch cùng cha mẹ hoặc chăm sóc chăn gối cha mẹ như những người con khác thì tôi không làm nổi. Mọi chuyện có thể làm được chắc chỉ có thể bỏ tiền mà thôi. Đây chính là đời người, có được ắt có mất. Có những chuyện nhất định phải cho đi mới được hồi báo. Nhưng tôi biết trong lòng tôi vẫn yêu thương họ. Chẳng qua tôi không thể làm nũng với cha mẹ hay gặp chuyện gì là tìm cha mẹ đầu tiên như những đứa con khác thôi. Tôi đã quen với việc tự giải quyết mọi vấn đề của mình. Những năm gần đây, lòng tôi ngày càng bình yên nhẹ nhõm. Mọi sự phẫn nộ và chua xót đều biến mất khỏi cuộc đời tôi. Mâu thuẫn với cha mẹ có thể hóa giải tới đâu tôi cũng không biết. Nhưng hẳn là sẽ phát triển theo chiều hướng tốt. Tình yêu của ông xã dành cho tôi vẫn như thủa ban đầu, khiến tôi dần tin tưởng rằng trên đời này thực sự sẽ có một người yêu tôi như sinh mệnh. Tôi cũng có ngày càng nhiều bạn bè thân thiết, để tôi biết là mình sống trên đời không hề cô độc. Có người yêu tôi, cũng có người tôi yêu. Tôi cũng thực sự hiểu được, điều cuối cùng làm chúng ta hạnh phúc là yêu chứ không phải hận.

READ MORE
Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2025
no image

 Tôi từng ước được nghỉ hưu sớm ở trang trại trên đồi, nhưng rồi nhận ra hạnh phúc ở ngay trong những điều giản dị của hiện tại.

Mấy hôm nay tôi đắm chìm trong suy nghĩ về một đoạn trích từ: "Lúc nghĩ ở phía trước. Lúc lại quả quyết đã ở sau lưng. Hạnh phúc cứ xa xôi như một ảo ảnh, mãi mãi không chạm vào được. Cuối cùng, hạnh phúc ở đâu?".

Lẫn cả định chất và định lượng, không thể áp hệ quy chiếu của bất kỳ ai để định nghĩa về hạnh phúc. Thật khó để lý giải hạnh phúc bởi: Làm sao có thể nói với người đói khổ, hạnh phúc là trăng thanh gió mát. Hãy mang cho họ một bữa ăn no bằng cơm có thịt. Làm sao có thể nói với người vô gia cư, hạnh phúc là gia đình đong đầy. Hãy cho họ một mái hiên trú được mưa, che được nắng.

Làm sao có thể nói với người đang đau buồn vì cách biệt âm dương, hạnh phúc chính là mỗi sớm tối quây quần bên nhau. Hãy mang cho họ một hy vọng về cuộc sống vẫn tiếp diễn với người ở lại.

Tự rất lâu từ những năm đôi mươi dù vẫn đang sôi nổi, tôi đã nghĩ về việc sẽ về hưu năm 40 tuổi, tích luỹ tiền mua mảnh vườn trên đồi, quây lại thành trang trại hoa. Nuôi vài bầy gà, đào một cái ao nhỏ trồng sen, bờ ao vài cây phượng tím, anh đào, ban trắng...

Cả ngày, tôi làm vườn. Mỗi tối chiều sẽ uống trà, đọc và thi thoảng ngắm nhìn giai nhân của cuộc đời. Khuya sẽ viết sách. Những hôm khi trăng thanh gió mát sẽ uống rượu tự ủ. Say lên lại ngâm thơ tự tác: "Ta xa rời khói bụi Lấy sương khói làm vui, Mươi năm chìm giấc ngủ, Quên mình kiếp mộng du" ...

Hạnh phúc sẽ đến với lựa chọn đúng cho mỗi thời điểm. Hạnh phúc đâu có trước sau mà tiếc nuối quá khứ, mòn mỏi chờ tương lai, hạnh phúc là hành trình tiếp diễn tuyến tính. Bởi nhiều lúc những lo toan là tự mình mang cái nợ nghĩ ngợi nhiều. Hạnh phúc không hề có giá để phải đánh đổi.

Bởi nếu hạnh phúc chỉ là một món hàng để mặc cả dịch vụ thuận mua vừa bán, thì cuộc đời này sẽ nhẹ nhàng biết bao nhiêu. Những năm học phổ thông, tôi có thích thầm vài cô bạn gái. Khi ấy, hạnh phúc đơn giản chỉ là cảm giác ấm áp khi có sự hiện diện của người đó.

Cảm thấy thích thú khi ngại ngùng nhìn ngắm khuôn mặt, dáng người, cách người đó bước đi, hành động hay nhăn nhó suy nghĩ. Những năm là sinh viên, tôi luôn tin rằng hạnh phúc khi mình kiếm được tiền. Và khi ấy tôi thường mơ về viễn cảnh thật sự cảm thấy hạnh phúc là như thế nào.

Tôi đủ tiền la cà hàng quán lúc tan tầm, mua quà tặng người yêu mỗi dịp đặc biệt, rồi có việc làm, đi du lịch... Tất nhiên, khi đó chuyện hẹn hò không phải đắn đo 100 nghìn có đủ không. Ngày ấy, ao ước lớn nhất của tôi là bao giờ cũng có vài trăm nghìn trong túi.

Khi ấy tôi ngập trong "Sẽ chẳng thể có hạnh phúc khi bạn không có tiền hoặc một công việc kiếm ra tiền". Ngay cả những mối quan hệ thân hữu cũng vậy. Từ sơ giao đến thân thiết là một quãng đường, một quá trình... bạn không thể nào đi hết quá trình ấy với cái túi rỗng không.

Những món quà, những chuyến du lịch, những khi xem phim hay ăn tối... tất tần tật đều trở nên đơn giản.

Nhưng rồi thời gian lạnh lùng thay đổi tất cả. Hạnh phúc là khi bạn trở về sau một hôm xác xơ, chỉ cần có người vẫn nhẫn nại ngồi nghe bạn kể câu chuyện của một ngày dài. Hạnh phúc là khi bạn thất bại, vẫn có người mỉm cười khen bạn về sự chiến đấu mà bạn đã trải qua.

Hạnh phúc là khi bạn quyết định vứt bỏ mọi thứ, vẫn có người siết tay bạn và tin tưởng bạn thừa khả năng làm lại từ đầu. Ít nghĩ ngợi hơn thì hạnh phúc cũng đơn giản hơn, hạnh phúc ở xung quanh ta, như chỉ cần mẹ thôi mất ngủ buổi đêm, cái lưng của ba sẽ bớt đau những khi trở gió.

Hạnh phúc của ba mẹ khi thấy con cười vui, hạnh phúc khi người "xưa" hạnh phúc. Và hạnh phúc nhiều lúc chỉ là đang đi công việc gấp, không gặp cảnh kẹt xe hoặc băng băng trên đường Điện Biên Phủ chỉ có đèn xanh.

Hạnh phúc khi ngồi quán cà phê, cô phục vụ châm thêm nước trà mà mình không cần mở miệng yêu cầu. Hạnh phúc là đêm ấy ngoài trời có mưa, mình cuộn tròn trong chăn mở đèn đọc một cuốn sách ưa thích.

Hạnh phúc nhiều khi chỉ là xe cán đinh đang đẩy bộ thì phát hiện một tiệm sửa xe ngay trước mặt. Thậm chí, hạnh phúc chỉ là thấy chậu hoa hồng úa tàn phút chốc lại trổ những mầm xanh. Biết đâu tôi sẽ rời phố sớm hơn kế hoạch. Ngủ một giấc thật ngon, mở mắt là buổi sáng trong lành không gợn nghĩ suy. Hạnh phúc lắm chứ.

READ MORE