Thứ Ba, 8 tháng 1, 2019

nguồn Facebook
Mình thấy tác giả viết khá đúng và hay. Nỗi khổ của việc nhà nghèo nó cũng giống như nỗi khổ của 1 nước nghèo vậy. Và còn tệ hơn khi người đó lại không chịu cố gắng nỗ lực để thoát nghèo. Với mình nghèo thì không phải tội, nhưng cứ để đất nước, bản thân mình chìm đắm trong cái nghèo thì tội phải không ??

1. Không dám yêu đương, sợ không thể đưa cho đối phương một cuộc sống mà họ muốn.

2. Mua hàng phải xem giá trước tiên.

3. Người ta cầm hàng hiệu ra khoe tôi cũng chẳng biết người ta đang khoe, bởi tôi chẳng biết chút gì về chúng cả.

4. Nghèo đói là tạm thời, nhưng tự ti sẽ đi theo cả đời, còn có bóng ma nữa.

5. Khả năng kinh tế không theo kịp khả năng thẩm mỹ.

6. Giỏ hàng web mua sắm online chật ních, sau lại xoá đi từng cái, từng cái.

7. "Đợi ba kiếm đủ tiền rồi mua cho con nhé." Nghe rất ấm áp, nhưng cũng rất đau lòng.

8. Nhạy cảm với mọi vấn đề liên quan đến tiền bạc.

9. Thực ra tôi cực kì sợ lúc mình bị bệnh.

10. Khám sức khỏe hồi cấp Hai: suy dinh dưỡng.

11. Càng ngày càng nhận ra rằng: tiền là vạn năng.

12. Ra Bắc vào Nam, trước giờ chỉ dám mua vé tàu hoả, xe khách, không dám đi máy bay.

13. Chưa từng mua bất cứ giày dép, quần áo gì trên 300k.

14. Mặc dù idol tổ chức concert ngay thành phố tôi sống, tôi cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa sân vận động nghe cả buổi ca nhạc đó thôi.

15. Không có cách nào để cha mẹ có thể làm những việc họ yêu thích.

16. Không dám đi ra ngoài chơi cùng bạn bè, sợ đến lúc thanh toán không kiếm đâu ra được số tiền lớn như thế, rồi bị hiểu nhầm rằng muốn ăn chùa.

17. Chững chạc hơn bạn cùng lứa, không có cái tuổi thanh xuân tươi đẹp vô tư, tự ti, còn rất tự trọng, cố chấp.

18. Tiểu học, giáo viên làm thống kê phương thức liên lạc của phụ huynh. Thầy hỏi: "Số điện thoại nhà em là gì?" Tôi nói nhà không có điện thoại. "Điện thoại của mẹ em?" Tôi nói mẹ không có điện thoại. "Thế điện thoại của ba em?" Ba cũng không có điện thoại. Sau đó, cả lớp cùng cười. Giây phút đó, dường như nói thật cũng là một sai lầm. Từ đó về sau, tôi luôn cúi đầu, không muốn phải chịu đựng tiếng cười đùa bởi "nói sai" nữa.

19. Từ cấp Ba đến Đại học, mỗi lần đến lúc nộp học phí, đều phải lên bục giảng nói rõ về gia cảnh của bản thân. Những con mắt đồng tình của kẻ khác, giống như một mũi tiêm vậy. Chưa từng khóc, chỉ học được một điều: Về sau tuyệt đối sẽ không để con cái trải qua giống tôi.

20. Biết tại sao người xung quanh đều yêu đương mà tôi thì không không? Bởi vì nghèo. Xem phim không cần tiền à? Ăn cơm không cần tiền à? Ngày kỉ niệm, sinh nhật, lễ tình nhân tặng quà nhau không cần tiền à? Với cái điều kiện kinh tế eo hẹp như này, nuôi mình còn không xong nữa là. Tiếp tục FA thôi.

21. Chưa từng ăn qua các món ăn sang trọng, rất khẩn trương, sợ không biết cách ăn, không biết cách dùng dao nĩa, rồi bị người cười chê. Chưa từng vào các cửa hàng sanh chảnh, cả người không tự nhiên chút nào.

22. Cái áo supreme cả chục triệu bạc của người ta, lúc đầu tôi còn nghĩ nhãn hiệu là superme.

23. Sự rụt rè, không dám tỏ rõ tiếng lòng mà nghèo đói mang lại, có lẽ sẽ đi theo bản thân cả đời.

24. Lời nói vụng về, giao tiếp kém, tự ti ăn sâu vào trong máu.

25. Sợ nhất là bốn chữ "môn đăng hộ đối".

26. Tôi kể về bạn cùng phòng của tôi vậy. Lúc học cấp Ba, trong nhà cho rất ít tiền tiêu vặt, ba mẹ nói rằng ăn cơm ở canteen là được rồi. Một lần nọ, có bạn phát tờ rơi giới thiệu về quán ăn vặt của chị bạn ấy cho cả lớp, chỉ không phát cho bạn tôi. Bạn tôi mới hỏi sao không phát cho cậu ấy, bạn kia ngay trước mặt cả lớp nói rằng: Dù sao cậu cũng có mua nổi đâu.

27. Bỏ chữ "từng" đi ạ. Nghèo đói vẫn luôn mang lại ảnh hưởng cho tôi.

28. Hồi nhỏ mơ mộng hoàng tử cùng lọ lem, sau này lớn rồi mới phát hiện chỉ cần đối phương gia cảnh tốt hơn tôi là tôi đã không dám tiếp cận rồi.
Tagged
Different Themes
ĐỌC BÁO HAY - BÌNH LUẬN NGAY CHO NÓNG

Cùng nhau thảo luận về điều mà bạn quan tâm nào

0 nhận xét